Đúng như dự định, sáng sớm canh ba, Thích Sát đã dàn hàng đứng đợi chủ
nhân. Nhưng thứ mà bọn họ đợi được chính là cảnh Âu Dương Phong Ngạn bị
đạp bay ra khỏi cửa,thân thể vẫn rất dẻo dai mà tiếp đất an toàn. Ngũ
Thiên Kiều một mặt cau có dưới ánh đèn lấp lánh, một tay ôm eo,một tay
cầm kiếm chỉ về phía trước:
- Hỗn đản nam nhân.
Bảy người
được một phen trố mắt. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Vương gia chính
là bị vợ đuổi ra khỏi phòng ư? Nhìn thấy mấy vết xanh tím trên chiếc cổ
thanh mảnh của Ngũ Thiên Kiều, A Tâm ho khan vài tiếng rồi che mặt Mặc
Nhiên đứng bên cạnh. Bảo sao vương phi lại nổi giận. Vương gia tự làm tự chịu thôi a...
- Vương phi, cứu người quan trọng. Xong việc,bản vương sẽ bồi nàng vào một đêm khác.
Âu Dương Phong Ngạn giảo hoạt xoa môi. Vết cắn vẫn còn in hằn một vệt máu
nhỏ, đủ hiểu ban nãy đã xảy ra chuyện gì. Ngũ Thiên Kiều trong lòng vô
cùng tức giận nhưng cũng không còn cách nào khác. Ai bảo nàng đồng ý với hắn cứu người làm gì chứ? Cánh cửa phòng đóng sầm một tiếng vô cùng
lớn. Bảy con người kia đang chằm chằm đứng nhìn chủ tử của mình như
không thể tin được vậy. Chủ tử cao lãnh của bọn họ, hiện tại trông y hệt như lưu manh vậy?
Không mất quá nhiều thời gian, Ngũ Thiên Kiều
một thân hắc y bước ra ngoài. Màu đen tuyền càng nổi bật màu da trắng
nõn nà ấy. Đôi môi đỏ mọng có chút sưng càng khiến nàng trở nên hút mắt
người nhìn. Nàng khập khiễng chân nọ chân kia đi tới,dáng đi có chút hơi kì lạ nhưng rất nhanh đã sửa lại nhịp độ như thường ngày, như thể hoàn
toàn chẳng có việc gì xảy ra vậy.
- Dẫn đường đi. Đừng có nhìn ta, ta chọc toàn bộ mắt của các ngươi.
Âu Dương Phong Ngạn khẽ mỉm cười. Còn đám người Thích Sát và Mặc Nhiên
liền cúi đầu né tránh. Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, thoáng cái nhảy
lên mái nhà. Những thân ảnh cũng lần lượt di chuyển. Vu Lan, lành ít dữ
nhiều.
Trên đường di chuyển, liên tục xảy ra tranh chấp. Mặc
Nhiên là người duy nhất trong đám người không có năng lực phản kháng,
bởi vậy một mình A Tâm là không đủ, Mặc Hàn phải liên tục kề sát hai
người. Nhưng giao chiến một hồi, sức người cũng có hạn, Mặc Hàn cùng A
Tâm bị thương không ít lần vì cứ phải liên tục để mắt tới Mặc Nhiên.
- Ca ca!!!!!!
Mặc Nhiên hét lên ngay sau khi nhìn thấy hắc y nhân đứng phía sau Mặc Hàn. A Tâm trở tay không kịp, đoản đao lao đến sợ rằng không cứu nổi Mặc Hàn.
Chợt một cánh tay nắm lấy cổ áo Mặc Hàn kéo sang bên cạnh đồng thời một
đạo ánh sáng sắc lẹm vụt qua,chẻ hắc y nhân làm đôi. Ngũ Thiên Kiều vẩy
nhẹ lưỡi kiếm, ánh mắt sắc lạnh nhìn về đằng trước, tay nàng đưa xuống
dưới, miệng khẽ hé mở:
- Đứng dậy, giết chúng đi.
Mặc Hàn nhìn nàng trong thoáng chốc rồi cũng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp
ấy mà đứng lên. Trong một khoảnh khắc, y có cảm giác như cơ thể được
chữa lành toàn bộ vậy. Những vết thương dần lành lại một cách thần kì
trước sự ngơ ngác của tất cả mọi người.
- Mặc Nhiên, ngươi qua đây, chỉ cần nhìn ta.
Ngũ Thiên Kiều đưa kiếm về đằng trước. cánh tay nàng song song với bả vai,
vẩy nhẹ một đường tiếp theo. Những hắc y nhân đứng trên đường kiếm thẳng đó ngay lập tức nhận sát thương,ít thì đứt một vài chi, nhiều thì thiệt mạng không kịp để lại di ngôn. Vệt kiếm kéo dài đến trước chân A Tâm
cùng Mặc Nhiên thì dừng lại. Đám hắc y nhân bắt đầu hoảng sợ mà dạt sang hai bên. Mặc Nhiên như một đứa trẻ vậy, sợ hãi chạy thẳng về phía Ngũ
Thiên Kiều mà ôm chầm lấy eo của nàng. Với cái chiều cao khiêm tốn cùng
dáng người nhỏ bé của một cô nhóc mới 13 tuổi, Ngũ Thiên Kiều dễ dàng
bồng nha đầu lên, để nha đầu thỏa thích xả hết cảm xúc tiêu cực lên vai.
- A Minh.
Lời nàng vừa dứt, cánh rừng ngay lập tức rung chuyển. Mặt đất không ngừng
truyền đến những tiếng động ầm ĩ. Những rặng cây bủa quanh họ đều
nghiêng ngả qua lại như thể bị một thứ khổng lồ nào đó tách ngang vậy.
Bóng đen đổ trên đầu, một con hung thú miệng ngoặm mấy cái xác xuất hiện.
Ánh mắt hung thú ánh xanh y hệt như Ngũ Thiên Kiều vậy, tràn đầy chết
chóc. Trên đầu hung thú còn có thêm ba tiểu quỷ đang đứng nhìn kế thừa
sát khí nồng nặc như của mẹ nó.