Dùng mắt thường quan sát đám cây cối trong vườn Phương Linh không thu
hoạch được gì. Phải đến khi cô dùng đến thần thức mới ẩn ẩn đoán được
nguyên nhân. Để chứng minh suy đoán của mình Phương Linh quyết định túm
quái thú từ trong chăn ra hỏi chuyện. Nó bắt cô phải tu luyện cả đêm còn mình nằm ngủ chổng vó quả thật đáng giận cực kỳ. Quái thú vừa tỉnh dậy
mắt rùa hiện ra mê mang nhưng ở thấy rõ người trước mặt là Phương Linh
sau mắt nó trở lên bất thiện lên. Không chờ nó buông lời hung ác Phương
Linh đã trước cho nó một bước búng tay vào đầu. Quái thú lập tức ngao
ngao kêu lên muốn lao tới cắn cô. Ngày nào cũng trình diễn cái màn quen
thuộc này nên Phương Linh rất thành thạo xách ngược nó lên nói: "Tỉnh
chưa?"
Quái thú như mèo bị tóm gáy vậy ngoan hẳn. Thấy nó bình
tĩnh lại Phương Linh liền thả nó xuống giường, quái thú cả người lười
nhác nằm bò ra giường buồn bực hỏi: "Ngươi lại có chuyện gì?"
Phương Linh không trả lời mà nghiêng người cho quái thú xem quang cảnh phía
sau. Quái thú rướn cổ nhìn một hồi rồi khó hiểu hỏi Phương Linh: "Hoa nở thôi mà." Nhiều bình thường một việc nha có gì khác lạ đâu. Thật phiền.
Nhìn phản ứng của quái thú cô biết nó không hiểu cô muốn hỏi là gì. Phương
Linh chỉ phải nói ra suy đoán của mình cho nó nghe. Không ngờ nó lại
dùng ánh mắt xem thiểu năng trí tuệ nhìn cô nói: "Cái này còn dùng đến
hỏi lão tử sao. Ngươi là mộc linh căn khi tu luyện chỉ một tia linh khí
bị lọt ra ngoài đám phàm vật kia không tranh nhau cướp đoạt. Linh khí
chỗ tốt ngươi biết rồi còn gì, đám kia không biến hóa mới là lạ đâu."
Được đến đáp án chính xác Phương Linh rất vừa lòng. Bỏ qua ánh mắt khinh
thường của quái thú cô hỏi vấn đề cô quan tâm nhất: "Cây cối hấp thu
linh khí sau sẽ có thay đổi gì không? Phàm nhân ăn mấy thứ này liệu có
tăng tuổi thọ hay chữa khỏi bệnh nào không?"
Phương Linh nói một
câu quái thú lại trợn trắng mắt một lần. Đợi cô nói xong nó mới vô lực
nói: "Ngươi đừng có mà tưởng bở. Chỉ hấp thu mỏng manh linh khí cỏ cây
hay con vật ở phàm giới chỉ sinh trưởng nhanh chóng không bệnh tật gì
thôi. Phàm nhân ăn vào ngoài thanh lọc chút tạp chất trong cơ thể ra thì không còn tác dụng khác." Tăng thọ nguyên với chữa bệnh toàn ý nghĩ kỳ
lạ.
Phương Linh nghe xong câu đầu tiên của quái thú có chút thất
vọng. Nhưng nghe tới câu sau hai mắt cô lại vụt sáng lên. Sinh trưởng
nhanh cùng với thanh lọc tạp chất cũng rất tốt nha. Một ý tưởng bỗng
hiện lên trong đầu, Phương Linh nhìn quái thú ánh mắt nóng bỏng lên.
Quái thú đột nhiên cảm thấy sống lưng rét căm căm, nó nheo mắt nhìn chằm chằm Phương Linh hồi lâu mới nói: "Ngươi lại đang tính kế gì lão tử?"
Không nghĩ nó mẫn cảm thế này Phương Linh cười cười định lảng sang chuyện
khác. Nhưng xét đến quái thú là kim chủ, linh thạch đều nằm trong tay
nó, cô đành nói ra ý tưởng chưa thành hình của mình: "Ta muốn về quê
trồng trọt. Ngươi cảm thấy sao?"
Quái thú không thể hiểu được mà
hỏi lại: "Đang xem bói tốt thế, ngươi về quê trồng trọt làm gì?" Theo nó Phương Linh lại ăn no rửng mỡ rồi. Ngôn Tình Xuyên Không
Thật ra Phương Linh chỉ mới có chút ý tưởng còn chưa suy nghĩ cẩn thận thấu
đáo. Đối mặt với câu hỏi của quái thú cô chỉ hàm hồ nói: "Ta thấy xem
bói không thể làm giàu được. Mà trồng trọt lại khác, giờ người dân đều
chuộng rau sạch. Nếu ta trồng được loại rau quả vừa sạch sẽ lại thanh
lọc tạp chất trong cơ thể, ngươi nói mọi người có cướp muốn mua không?
Đến lúc đó không phải kiếm được thật nhiều tiền." Còn có nguyên nhân nữa mà cô nhận ra đó là nghề xem bói cũng có hạn chế. Một người đi xem bói
một năm thậm chí một vài năm mới đi xem một lần. Mà rau quả lại khác mâm cơm nhà nào chẳng phải có. Này một so nghề xem bói bị cô pass rớt. Bây
giờ giới trẻ đang có phong trào bỏ phố về quê làm ruộng hơi nhiều. Nên
quyết định về quê của cô sẽ không quá đột ngột. Cô càng nghĩ càng cảm
thấy kế hoạch này khả thi.
Quái thú không biết mấy thứ này, đối
với nó tiền chỉ có tác dụng là mua đồ ăn. Tiền nhiều đồng nghĩa nó thức
ăn được cải thiện. Còn Phương Linh muốn làm sao tùy cô lăn lộn đi thôi.
Nhưng có chút nó vẫn phải nhắc nhở Phương Linh: "Đợi đến người luyện khí ba tầng hẵng trồng cây. Lúc đấy dùng thi vũ thuật mới có hiệu quả."
Phương Linh cũng có ý này. Giờ khởi nghiệp tài chính còn chưa có cô chỉ có thể vừa tu luyện vừa kiếm tiền. Xác định hướng đi mới xong Phương Linh
chuẩn bị xuống nhà ăn sáng. Cô lại không biết sự khác thường trong vườn
nhà đã kinh động cả gia đình cô. Nhất là ông bà cô ngày nào cũng chăm
sóc chúng nó. Lúc này ông bà bố mẹ cô đều vây quanh đám hoa hoa cỏ cỏ
xem cái không ngừng. Vì thế bữa sáng là chưa có chuẩn bị. Phương Linh
không phải lười biếng hạng người nên cô tự mình làm bữa sáng. Tuần tra
một vòng tủ lạnh phát hiện trong nồi còn cơm nguội tối qua, cô quyết
định làm cơm rang thập cẩm. Món này đơn giản dễ làm nguyên liệu lại đầy
đủ hết, nên không đến hai mươi phút cô đã làm xong. Cô ra vườn gọi người về ăn cơm nhân tiện hái mấy trái dưa chuột ăn kèm, lại không nghĩ ngoài sân vườn nhà cô đứng rất nhiều người. Toàn là hàng xóm láng giềng xung
quanh. Xem ra sự biến hóa trong vườn nhà cô đã gây sự chú ý không nhỏ
đối với mọi người.