Núi Ba Vì một trong những ngọn núi cổ nhất của nước ta. Dân gian còn có
tên khác là núi Tản Viên vì dáng núi xòe ra như cái tán. Núi cao gần một nghìn ba trăm mét hùng vĩ bao la nên được coi là trấn sơn của đất nước. Tương truyền nơi đây là nơi ngự trị của Tản Viên Sơn Thánh hay còn gọi
là Sơn Tinh. Cho đến hiện tại đền thờ Tản Viên Sơn Thánh vẫn được người
dân xa gần nô nức đến thăm. Đặc biệt là thanh niên trẻ tuổi thích lên
núi săn mây vì nơi đây quanh năm đều có mây mù vờn quanh hệt như tiên
cảnh.
Lúc này Phương Linh cũng có mặt tại ngọn núi linh thiêng
này. Tất nhiên cô không ngốc đến mức mùa đông đi leo núi rồi. Cô vì long mạch trên núi mà đến. Đúng vậy núi Ba Vì cũng là một trong bốn long
mạch lớn nhất Việt Nam. Bốn long mạch gồm: Hoàng thành Thăng Long hay Hà Nội ngày nay, núi Tản Viên, Hồ Tây và huyệt Hàm Rồng. Nếu thủ đô Hà Nội là thế núi chầu sông tụ thì núi Ba Vì mọc lên như là nơi hội tụ linh
khí của bốn phương tám hhướng. Núi Ba Vì được ví như cột ăngten thu
Thiên khí trên trời giáng xuống kết hợp với địa khí của núi Himalaya.
Long mạch này sẽ kết huyệt tại vùng nước cạnh phủ Tây Hồ mọi người thành kính gọi là huyệt đạo quốc gia. Đây chính là đế vương huyệt của nước
ta. Đương nhiên Phương Linh không có giấc mộng đế vương gì đó rồi. Cô
chỉ muốn mượn long mạch ở đây để tu cái tiên mà thôi. Vì chuyến đi này
cô với quái thú chuẩn bị thật lâu tiêu hết luôn số tiền hơn hai tháng
bày quán. Đầu to vẫn là mua một chiếc xe máy để đổ đèo. Không mua không
được đỉnh núi Ba Vì không thể dùng sức của đôi chân là có thể lên được.
Cũng may cô có bằng lái từ năm 18 tuổi, tuy không thường xuyên lái xe
nhưng tay lái của cô vẫn rất lành nghề.
Mùa đông ở miền bắc cực
kỳ lạnh giá, mà leo lên đỉnh núi cao hơn ngàn mét cái lạnh này còn nhân
lên gấp bội lần. Dù đã trang bị đầy đủ đồ giữ ấm lái xe lên gần đỉnh núi cả người Phương Linh đã suýt đông lạnh thành que kem. Phương Linh tìm
một nơi khuất tầm nhìn, bảo quái thú thu xe máy vào không gian của nó.
Trong nhà nuôi một con thần thú tiện lợi lúc này liền hiện ra. Từ những
thứ cồng kềnh như xe cộ lều trại đến đồ ăn thức uống nó đều có thể thu
vào không gian. Phương Linh chỉ cần mặc ấm mang lên một chiếc ba lô là
có thể đi bất cứ nơi đâu mà cô muốn. Dàn xếp nơi để của xe máy Phương
Linh đi bộ lên địa điểm săn mây của giới trẻ, cô chụp vài bức ảnh tự
sướng chia sẻ lên Facebook rồi mới hự hự leo núi. Địa điểm đầu tiên cô
ghé thăm là Đền Thượng thờ Tản Viên Sơn Thánh, tiếp đến là thăm Đền Mẫu. Sau cùng là thăm đền thờ Bác Hồ và tháp Báo Thiên. Chờ leo lên leo
xuống một vòng Phương Linh không còn cảm thấy lạnh nữa mà lại thấy cả
người nóng hôi hổi. Cảm giác cả người như đang tỏa nhiệt ra vậy, lớp áo
trong của cô đã thấm ướt mồ hôi. Cô biết tình trạng này sẽ chấm dứt khi
cô dừng lại không vận động nữa. Mồ hôi chưa khô mà gặp không khí lạnh sẽ bị cảm như chơi. Tuy cảm không chết được người nhưng nó sẽ làm cả người rất khó chịu. Phương Linh không muốn bị cảm liền phải tìm nơi ấm áp vào ở. Lựa chọn hàng đầu đương nhiên là khách sạn nhà nghỉ ở gần đó. Nhưng
cô vừa đưa ra yêu cầu đã bị quái thú phủ quyết hết. Lý do còn chân thật
đáng tin là vì rèn luyện cho cơ thể. Nghe lý do đã thấy thật vớ vẩn rồi ở ngoài trời với ở trong khách sạn liên quan gì đến tu tiên, cô mới không làm theo đâu. Phương Linh cùng quái thú biện giải: "Thời tiết lạnh thế
này ở ngoài trời lâu sẽ bị bệnh mất. Vào ở khách sạn có nước nóng tắm có điều hòa dùng không phải càng tốt cho sức khỏe hơn sao. Sức khỏe tốt
mới có sức để tu luyện đúng không?"
Lời chưa dứt quái thú đã ném
một ánh mắt khinh thường lại đây: "Ngươi có vẻ có sự hiểu lầm gì đó về
thế giới tu tiên rồi thì phải. Tu tiên là cùng trời tranh mệnh nghịch
thiên mà đi. Ngươi tư tưởng hưởng thụ thế này nhân lúc còn sớm dập tắt
luôn đi."
Phương Linh: "..."
Cô nói gì sao cô. Ngủ cái
khách sạn làm như tội ác tày trời dường như. Thấy cô còn không phục quái thú liền kể ra tu tiên có bao nhiêu gian khổ như mùa đông ngâm mình
trong động băng, mùa hè có thể ngâm trong nước thuốc nóng bỏng. Này đó
chỉ là tầm thường luyện thể thôi còn khổ nhất vẫn là mỗi lần tiến giai
kinh mạch trong cơ thể bị đả thông đau đớn quằn quại. Quái thú chỉ kể
này đó thôi sợ kể thêm Phương Linh sẽ bỏ dở gánh không làm lúc đó nó mất nhiều hơn được. Nỗi khổ tâm của nó Phương Linh không thể nào biết được. Người từng bị sét đánh qua như cô còn cái gì dọa sợ được cô nữa. Tuy
thế cô vẫn ngoan ngoãn nghe theo quái thú nói tìm một chỗ cắm trại trên
núi.
Núi Ba Vì được bảo vệ rất tốt nên vẫn còn là rừng nguyên
sinh, cây cối rậm rạp cổ thụ che trời tìm được nơi cắm trại không phải
việc dễ dàng gì. Nhưng đây là đối với người khác thôi, còn đối với quái
thú việc này lại quá dễ dàng. Ai bảo nó có thần thức đâu. Thần thức thứ
này hiện tại Phương Linh còn chưa có. Nhưng đã nghe quái thú khoác lác
rằng, thời kỳ toàn thịnh thần thức của nó có thể bao trùm cả trái đất
này. Không biết thật hay giả nhưng Phương Linh vẫn giao việc tìm đường
cho nó. Mà nó không làm cô thất vọng, rất nhanh địa điểm cắm trại đã tìm được rồi.