Đầu chiến báo cáo thắng lợi làm Phương Linh nhiệt tình tăng vọt. Chỉ
ngóng trông lại có khách đến thăm để cô kiếm thêm thu nhập. Nhưng chờ
mòn con mắt cũng không ai tới cô đành nhận mệnh tắm rửa đi ngủ.
Hôm sau lại là một ngày mới bắt đầu, Phương Linh ngủ đến tự nhiên tỉnh.
Ngoài trời thời tiết lạnh hơn, bầu trời xám xịt một mảnh. Có hẹn đi lấy
tấm biển nên ăn sáng xong Phương Linh phải ra cửa một chuyến. Lần này
quái thú không đi cùng nó ở lại học bù. Hôm qua chứng kiến Phương Linh
dùng nửa ngày học được chữ bằng nó học mấy năm. Nó cảm thấy nguy cơ, nếu nó không chăm chỉ sẽ bị cô đuổi kịp hoặc vượt qua. Như thế sẽ thật mất
mặt nó mới sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. Cho nên từ hôm qua nó đặc
biệt chăm chỉ ngay cả phim truyền hình mình thích ra tập mới nó cũng
không xem. Đối với tâm lý hoạt động của quái thú Phương Linh một mực
không biết, cô ăn mặc ấm áp ra cửa. Không qua bao lâu Phương Linh mang
theo tấm biển cùng vài túi ni lông về phòng. Đang miệt mài học tập quái
thú mũi giật giật nó ngửi được mùi thịt tươi. Ánh mắt tỏa định vào mấy
túi đồ Phương Linh vừa mang về, nó chắc chắn trong đó có thịt. Nó lập
tức mất hứng thú với đống ngọc giản mà chuyển sang mấy túi đồ kia. Nhưng đợi nhìn đến một túi xương cốt nó hoàn toàn chán nản. Nó lại không phải chó ăn thứ đồ bỏ này làm gì. Nó giận dỗi mà cào rách túi làm xương cốt
bên trong rơi rụng ra ngoài. Cảnh này vừa vặn bị Phương Linh nhìn thấy,
cô trừng mắt nói: "Ngươi muốn làm gì? Còn chưa nấu chín ngươi định ăn
sống sao?"
"Thứ đồ bỏ này lão tử mới không thèm ăn đâu." Quái thú ghét bỏ quay đầu liền bò lại đống ngọc giản. Phương Linh cúi xuống nhặt xương cốt, một bên
nhặt một bên cười hỏi lại quái thú: "Ngươi thật sự không ăn thứ này?"
Quái thú đầu cũng không quay lại đáp: "Không ăn." Nó mới không cùng chó tranh xương đâu.
Nhìn túi sườn trước mặt Phương Linh cười lớn hơn nữa nói: "Nhớ kỹ lời ngươi
nói. Chút nữa đừng tranh ăn với ta." Quái thú không quan tâm tới cô mà
vùi đầu vào đống ngọc giản.
Sự thật chứng minh đừng tin kẻ ham ăn nói chuyện. Lúc trước ghét bỏ xương cốt bao nhiêu đến khi nó biến thành sườn xào chua ngọt quái thú ăn nhiều bấy nhiêu. Nó không những gặm
xương đến tủy ở bên trong cũng bị nó hút cái sạch sẽ. Phương Linh cũng
không biết nó sao làm được thế này nữa. Dù sao chỉ trong vài nốt nhạc
một đĩa sườn chỉ còn lại một đống xương. Vừa ăn nó còn không quên khen
khả năng nấu ăn của cô tiến bộ. Này tính gì, nhớ trước đây cô được bà và mẹ cô tự tay dạy nấu ăn từ năm mười tuổi. Gần mười năm trong nghề, có
món nào cơm nhà mà cô chưa từng làm qua. Tuy đại học bốn năm cô bỏ bê
làm nó thoái hóa chút, nhưng cô tin tưởng chỉ cần cô nấu ăn trở lại tay
nghề của cô sẽ không bao giờ mai một.
Ăn uống no đủ một người một thú đi ngủ trưa, bởi tối nay còn phải ra cửa bày quán. Ngày đầu khai
trương cô muốn mình ở trạng thái tốt nhất. Ngủ trưa hơn hai tiếng Phương Linh lại lao đầu vào học chữ cho đến tối. Ăn qua bữa tối một người một
thú dẫn theo tấm biển cùng bàn ghế đi bộ đến chợ đêm. Lúc này trời đã
tối hẳn nhưng đường phố thủ đô vẫn sáng như ban ngày. Lòng đường xe cô
vẫn nhộn nhịp qua lại, trên vỉa hè cũng không thiếu người đi bộ ngược
xuôi. Phương Linh mang đồ không nặng nhưng cồng kềnh đi một đoạn phải
dừng lại một lát. Đợi đến chợ đêm cả người cô đã thấm mệt, Phương Linh
tìm một chỗ vỉa hè có người bán trà đá và vé số bày quán. Lần đầu bày
quán ngồi cạnh mấy vị tiền bối hẳn là sẽ không bị đuổi về đi. Phương
Linh thấp thỏm dò hỏi cô bán vé số bên cạnh xem bày quán ở đây được
không? Cô bán vé số lúc này đã chuẩn bị thu quán nghe thấy này liền gật
đầu. Có lẽ không sợ bị cướp chỗ ngồi nên cô bán vé số còn rất nhiệt tình giảng cho cô nội quy bày quán ở đây. Phương Linh vội vàng ghi nhớ còn
không quên cám ơn cô. Mãi cho đến khi biết được cô bày quán xem bói lúc
sau sự nhiệt tình của cô bán vé số giảm hẳn. Phương Linh nhận thấy được
nhưng chỉ cười không lắm để ý. Cô mới đến người ta không tin tưởng là
chuyện bình thường. Phải làm gì để thay đổi cách nghĩ của người khác đâu đương nhiên là dùng thực lực để chứng minh rồi. Cô liền mời cô bán vé
số xem bói trong dự đoán bị từ chối. Phương Linh không nản chí, cô đưa
tấm biển cho cô bán vé số xem. Ngoài hai chữ xem bói sáng lấp lánh ra
bên dưới còn một hàng chữ nhỏ nữa cũng đang phát sáng ghi: "Không đúng
không lấy tiền." Cô bán vé số thấy Phương Linh tự tin như thế liền dao
động, cuối cùng đồng ý ngồi xuống xem bói. Này một xem từ đây tam quan
của cô hoàn toàn thay đổi. Từ một người không tin bói toán đến sùng bái
một đường đi đến cuối.