"Hồn ma! Ngươi một giới phàm nhân, một không có trời sinh âm dương mắt
lại chưa khai thiên nhãn lấy đâu ra nhìn thấy thứ này. Thật là mơ tưởng
viển vông." Giọng nói thiếu đánh của quái thú vang lên bên tai làm
Phương Linh tỉnh táo lại. Tuy quái thú nói không dễ nghe nhưng truyền
đạt một thông điệp là trước mắt cô chị hàng xóm làm bằng xương bằng
thịt, chị ấy không chết vậy là tốt rồi. Trong lòng tảng đá lớn dọn đi,
cô cảm thấy không khí tươi mát hẳn. Lại nhìn phía trước chị hàng xóm đã
cùng cô gái bị thương ngồi lên taxi đi rồi. Không thấy cảnh sát giao
thông xuất hiện cho là vụ tai nạn không nghiêm trọng lắm, đám đông cũng
nhanh chóng tản ra. Đường phố lại quay về lúc ban đầu dòng người không
bị tắc nghẽn. Phương Linh cũng bò dậy vội vàng cúi mặt xuống, vừa rồi cô đi vội quên không mang khẩu trang cô sợ ánh mắt khác thường của người
khác. Đứng dậy cô mới nhận ra một chiếc dép của cô không biết chạy đi
đâu. Thật là khi người ta nghèo thì mất một chiếc dép lê cũng thấy tiếc. Cô quyết định tìm lại nó về cho có đôi có cặp.
Mà bị ngó lơ nãy
giờ quái thú cũng không hề bất mãn. Thấy Phương Linh cúi mặt đi đường
như tâm trạng không mấy vui vẻ bộ dạng nó không khỏi lương tâm phát hiện mà an ủi một hồi: "Ngươi sau này hành nghề bói toán chuyện như này khó
trách khỏi gặp được nhiều. Ngươi chỉ cần nhắc nhở họ, còn việc kế tiếp
đó là việc của họ không liên quan gì tới ngươi."
Phương Linh nghiêng mắt nhìn quái thú, không thể hiểu được nó nói này để làm
gì. Truyền đạt kinh nghiệm sao? Nghe chừng năm xưa nó cũng từng xem bói
cho nhiều người thì phải. Nghĩ vậy cô nhỏ giọng hỏi nó: "Ngươi có vẻ có
nhiều kinh nghiệm nhỉ?"
"Không nhiều lắm." Đây là lời nói thật.
Nhớ năm xưa khi nó mới thức tỉnh thần thông này bị các tộc nhân khác
cười nhạo thật lâu. Chẳng là tộc đàn nó có tính hiếu chiến lại là bá chủ một phương nên mỗi lần có tộc nhân thức tỉnh thần thông đều liên quan
đến sức mạnh rất lợi hại. Mà thần thông của nó lại chỉ là bói toán một
thứ râu ria. Với một tộc đàn hiếu chiến mà nói không khác nào quan văn
lẫn vào cả đám võ tướng. Vì thái độ của tộc nhân mà nó đặc biệt không
thích thần thông này. Nó đã đem thần thông này quên ở xó xỉnh lâu lắm,
nếu không phải Phương Linh hỏi đến khả năng nó cũng không nhớ ra.
Phương Linh không biết quái thú ghét bỏ thần thông của nó, chỉ cho là nó lười
xem bói cho người khác mới không có nhiều kinh nghiệm. Cô cũng không nói chuyện này nữa mà chuyên tâm tìm chiếc dép thất lạc. Công phu không phụ lòng người, khi cô cách khu trọ tầm hơn mười mét chiếc dép còn lại đã
tìm được rồi. Cô mặt mày hớn hở cúi xuống xỏ nó vào chân. Thấy này quái
thú thử hỏi: "Ngươi vừa rồi cúi đầu đi đường là tìm dép phải không?"
"Đúng là." Phương Linh không hề nghĩ ngợi liền đáp.
Quái thú: "..."
Là nó hiểu lầm.
Một người một thú cứ như vậy đi vào khu trọ. Lao lực bò lên ba tầng lầu,
Phương Linh chuẩn bị về phòng mình lại thấy không khí cả tầng trọ nó lạ
lắm. Vì thành phần thuê trọ phức tạp người đi làm người còn là sinh viên đi học nên giờ giấc khác nhau. Rất hiếm khi thấy mọi người đều có mặt
đông đủ cùng nhau. Mà hiện tại người của cả năm phòng đều có mặt ở ngoài hành lang nói chuyện với nhau. Cô vừa về cả đám im bặt nhìn về phía cô. Cô mới rời đi mười lăm phút chẳng lẽ trong lúc này phát sinh chuyện gì. Phương Linh nóng lòng đi về phía trước vài bước phát hiện cửa phòng cô
vẫn đang mở toang. Xong rồi, vừa rồi cô chạy đi vội vàng quên không đóng cửa. Chẳng lẽ trộm đã nhân cơ hội này trộm mất đồ phòng cô. Nghĩ này cô chạy chậm chen qua đám người chạy về phòng mình. Nhìn thấy máy tính với điện thoại còn ở cô mới thở hắt ra. Ở nơi hỗn tạp như thế này cứ sơ hở
ra là bị mất trộm lần sau cô sẽ cẩn thận hơn. Tuần tra một vòng không
thiếu thứ gì cô lúc này mới tò mò hỏi mọi người: "Có việc gì mà mọi
người đều đứng ở hành lang vậy?" Sẽ không là trông cửa giúp cô đi.
Mọi người đều xua tay nói không có việc gì nhưng ánh mắt lại sáng quắc nhìn về phía cô. Phương Linh không đoán được bèn đưa mắt cầu cứu mấy người
ngày thường cô chơi thân. Chị Ngọc bạn cùng phòng với chị hàng xóm lên
tiếng: "Vừa rồi Hương có gọi điện thoại về kể với chị việc em xem bói
cho nó sáng nay. Lúc đấy chị đang nấu cơm nên bật loa ngoài. Vì thế cả
dãy trọ này đều biết em sẽ xem bói."
Ha, cho nên cả đám muốn tìm cô xem bói đúng không? Cô còn chưa khai trương đã có khách đến nhà rồi thật tốt quá.