Thần thông còn có thể mượn được, thật hay giả? Phương Linh nửa tin nửa
ngờ quay đầu hỏi quái thú. Lòng tốt bị nghi ngờ quái thú không vui nói:
"Lão tử nói mượn được là mượn được. Ngươi chỉ cần nói cho lão tử có muốn dùng hay không thôi."
"Muốn chứ." Phương Linh ngay lập tức cho
thấy thái độ nghiêm túc của mình. Nói giỡn sao cơ hội khó được cô có ngu đâu mà từ chối. Thái độ này của Phương Linh làm quái thú rất hài lòng.
Nó cũng không nói nhảm nhiều trực tiếp chỉ huy cô đóng hết cửa lại. Sau
ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt lại. Liền này, Phương Linh đầy mặt
hoang mang thận trọng hỏi: "Không cần lập bàn thờ dâng sớ thắp hương gì
đó sao?"
Quái thú nghe này ghét bỏ nói: "Đừng đem diễn xuất của
đám phàm nhân các người áp đặt lên lão tử. Lão tử nói gì người liền làm
theo là được."
Phương Linh chỉ phải ngoan ngoãn làm theo nó nói.
Cô nhắm mắt lại cố gắng để trong đầu trống không. Cô chờ, chờ mãi đến
khi sắp tiến vào mộng đẹp mới nghe được mệnh lệnh của quái thú: "Mở mắt
ra nhìn vào mắt ta."
Phương Linh như bị thôi miên vậy răm rắp làm theo. Mọi chuyện đều bình thường cho đến khi ánh mắt cô chạm vào đôi
dựng đồng của quái thú. Vừa chạm vào kia khoảnh khắc Phương Linh cảm
thấy linh hồn nhỏ bé của mình như bị hút vào trong đó. Từng chút từng
chút một linh hồn cô thoát xác mà ra. Cô kinh hãi muốn khống chế linh
hồn về lại thể xác nhưng không thành công. Lúc này một giọng nói vang
lên trong đầu cô: "Ngô danh Minh." Giọng nói trang nghiêm như từ nơi xa
xôi vọng tới khắc sâu vào linh hồn cô. Không đợi cô hiểu ý nghĩa của câu nói kia một cảm giác đau đớn lan tràn khắp toàn thân, đúng hơn là linh
hồn cô. Phương Linh cảm giác như có hàng ngàn mũi kim nhọn đang đồng
thời khắc chữ trên người cô vậy. So với lần sét đánh trước lần này nó
đau đớn hơn nhiều lần. Chẳng lẽ đây là tác dụng phụ của việc mượn thần
thông. Đau đến cả người chết lặng đầu cô cũng đi theo chết máy, cô thầm
nghĩ giá mà cô có thể ngất đi được thì tốt biết bao. Không biết qua bao
lâu cơn đau cuối cùng kết thúc, cô đã có thể khống chế được thân thể
mình. Nhưng cả người cô như bị đoàn tàu hỏa cán qua, mềm như bún nằm úp
sấp xuống giường. Toàn thân không thể nhúc nhích được dù chỉ một ngón
tay. Bộ phận cơ thể duy nhất hoạt động bình thường chỉ có đôi mắt. Cô cố gắng ngước mắt nhìn về phía quái thú quả nhiên thấy nó nằm bất động tại chỗ. Phương Linh cất tiếng gọi nó nhưng giọng cô khô khốc nói không lên lời. Cô không làm khó mình nhắm mắt lại chẳng mấy chốc được như ước
nguyện ngất đi rồi.
Sáng hôm sau khi mặt trời nhô lên, ánh sáng
len lỏi qua khe cửa chiếu thẳng vào một người một thú trên giường. Mặt
trời mùa đông không có gì lực sát thương nên một người một thú vẫn tiếp
tục ngủ say. Đột nhiên bụng Phương Linh ục ục kêu lên, người cũng từ từ
tỉnh lại. Vẫn là tư thế úp sấp ngày hôm qua nhưng hôm nay cô đã có sức
lực ngồi dậy. Cô vớt lên quái thú lật qua lật lại thứ này vẫn không hề
có tỉnh lại dấu hiệu. Chắc nó cũng mệt chết rồi. Không muốn quấy rầy
giấc ngủ của nó cô nhẹ nhàng đặt nó lại trên giường. Giờ việc quan trọng nhất của cô là tìm đồ ăn để lấp đầy dạ dày rỗng tuếch của mình. Nếu
không ăn cô ly chết đói cũng không xa.
Phương Linh gian nan lê
hai chân của mình đến tủ lạnh. Không có gì bất ngờ đồ ăn vặt trái cây
đều không còn, chỉ còn sót lại một gói nhỏ sôcôla nguyên chất lẻ loi nằm đó. Là do nó có vị đắng nên vị kia mới bỏ qua không ăn. Cô vội cầm lên
xé bao bì ra rồi gặm từng miệng nhỏ một gặm lên. Cô không quá thích
sôcôla nguyên vị nhưng giờ phút này nó trong lòng cô địa vị đã thẳng tắp bay lên thành một trong những thứ cô thích ăn nhất. Gói sôcôla không
lớn chẳng mấy chốc cô đã tiêu diệt hết. Có đồ ăn xuống bụng các bộ phận
khác cũng bắt đầu hoạt động lên. Trong đó khứu giác thức tỉnh sớm nhất
bởi cô ngửi thấy mùi khó chịu từ cơ thể cô bốc lên. Lúc này cô mới nhìn
xuống người mình. Bộ quần áo thu đông cô mặc đã nhăn nhúm dính nhớp vào
người, bên trên còn dính chút khả nghi cáu bẩn. Đưa tay lên đầu vuốt vài cái thấy đầy tay đều là dầu. Quá kinh tủng Phương Linh nhu cầu cấp bách tắm gội. Vì điều kiện khu trọ quá kém bình nóng lạnh không có, Phương
Linh phải cắm ba siêu nước lớn mới giặt sạch toàn thân.
Tắm xong
lúc sau Phương Linh thấy cơ thể khỏe hơn nhiều, soi gương còn thấy vết
sẹo trên mặt nhạt đi trông thấy. Trong lòng vui vẻ cô muốn biết thần
thông mượn đến dùng như nào. Nề hà quái thú vẫn ngủ say cô đành từ bỏ.
Ngồi không chẳng có việc gì làm cô quyết định ra chợ mua đồ ăn về khao
chính mình và quái thú. Ăn gì ngon đây, cô cắn răng hạ vốn gốc xa sỉ một hồi ăn lẩu đi.