Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao?

Chương 151: Anh thật sự là cầm thú


trướctiếp

Bàn ăn ngoài trời giữa khoang thuyền được thắp nến sáng rực, chung quanh được tô điểm bởi hoa và đèn neon vô cùng rực rỡ. Gió đêm mang theo hương vị biển cả thanh mát khiến cho cả người sảng khoái dễ chịu.

Tháng một, Maldives chính là thiên đường lý tưởng để du lịch, bởi cho dù hiện tại là nửa đêm nhưng tiết trời lại vô cùng mát mẻ trong lành, không giống như Hoa quốc đang có tuyết rơi.

Chính vì lẽ đó mà Lữ Thiên Luân lại chọn nơi này cùng Doãn Khả Vy đón giao thừa đầu tiên cùng nhau, và cũng sẽ đón cái sinh nhật đầu tiên của cô cùng nhau. Chẳng qua đương sự vẫn còn chưa hay biết gì khi bản thân đang bị hắn bắt cóc đến đây những mấy ngày. Mà cho dù cô biết đi chăng nữa thì kết quả cũng như nhau không phải sao? Cô nguyện cùng hắn đi bất cứ nơi nào hắn muốn.

Hai người đứng ở mạn thuyền hóng gió đêm đợi chờ khoảnh khắc giao thừa trong lúc chờ quản gia sắp xếp bàn ăn cho bọn họ.

Không giờ, pháo hoa bắn lên sáng rực một góc trời báo hiệu thời khắc bước sang năm mới.

Nhân viên phục vụ vô cùng chuyên nghiệp đưa ly rượu vang đến cho bọn họ. Cô cùng hắn chạm ly cất lên câu nói quen thuộc trong khoảnh khắc này: "Chúc mừng năm mới."

Sau mười phút, những tiếng nổ "đì đùng" cũng dần tắt lịm, tiếng nhạc du dương bắt đầu vang lên trên khoang thuyền.

Hắn nắm lấy tay cô dẫn về phía bàn ăn rồi hai người an vị tại đó dùng bữa cơm giao thừa.

Ăn xong lại cùng nhau uống rượu khiêu vũ, mãi đến gần hai giờ sáng mới đi vào trong khoang thuyền tìm đến phòng nghỉ ngơi đã được hắn cho người chuẩn bị.

Căn phòng hơn trăm mét vuông có đầy đủ tiện nghi hệt như phòng Tổng thống của khách sạn năm sao. Vì đây là du thuyền của hắn nên hắn đã cho người tu sửa căn phòng này làm nơi ở cho mình những khi bước lên du thuyền này mà không có bất kỳ người nào khác được sử dụng. Hiện tại xem như đã được dùng cho mục đích riêng của hắn.

Doãn Khả Vy tuy không phải lần đầu lên du thuyền nhưng là du thuyền cao cấp như thế này chính là lần đầu tiên. Lại nói căn phòng trên những du thuyền khác rất nhỏ, chỉ tầm hai mươi mét vuông đã được gọi là xa hoa. Vậy mà căn phòng cô đang đứng lại gấp năm sáu lần những căn phòng kia, đã thế lại còn đầy đủ tiện nghi mà còn toàn đồ cao cấp xa xỉ.

Khung cảnh này thật sự khiến cô hoàn toàn choáng ngợp.

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, Lữ Thiên Luân khẽ cười kéo cô về phía giường lớn ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi han: "Làm sao lại chưng ra vẻ mặt này?"

Doãn Khả Vy cười gượng: "Cảm thấy như đang trong mơ vậy."

Hắn nhướn mày: "Sao lại nói như vậy?"

Cô khẽ tặc lưỡi nhưng lại không trả lời câu hỏi của hắn: "Bỗng nhiên cảm thấy có tiền thật là tốt."

Hắn cốc đầu cô một cái mắng yêu: "Ngốc, của anh đều là của em."

Cô nhe răng cười: "Vậy em phải ôm đùi anh thật chắc mới được."

Hắn nở nụ cười gian manh: "Chỉ ôm đùi thôi à?"



Cô liếc hắn một cái: "Không cần hiểu sai ý em!"

Lữ Thiên Luân nhanh tay ôm lấy cô đặt trên đùi mình, giữ lấy cằm cô cười như không cười: "Anh cứ muốn hiểu sai thì sao?"

Doãn Khả Vy vô cùng phối hợp vòng tay ôm lấy cổ hắn. Cô chính là biết đêm nay ở nơi này, người nào đó làm sao chỉ đơn giản muốn cùng cô ăn bữa cơm giao thừa hay cùng nhau uống rượu ngắm cảnh đêm?

Đã có khai vị cùng món chính, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua món tráng miệng. Mà cô, chắc chắn là món tráng miệng trong mong muốn của hắn.

Cho nên thay vì để hắn ăn ngấu nghiến, cô phối hợp một chút để hắn ăn chậm rãi vẫn là lựa chọn tốt nhất. Đêm còn dài, cô vẫn là nên tiết kiệm sức lực đi.

Khoé môi cô khẽ cong lên, bàn tay di chuyển chạm vào ngực hắn qua lớp áo sơ mi, làm bộ chạm vào khuy áo miết nhẹ, cất giọng dụ hoặc: "Vậy... Em đành phải phối hợp chứ biết làm sao?"

Nụ cười nơi khoé miệng người nào đó càng cong lên thấy rõ. Hắn chính là yêu chết dáng vẻ nhu thuận này của cô.

Nghiêng đầu ngậm lấy hai phiến môi căng mọng, hắn bắt đầu nụ hôn sâu đưa cô vào trong mê loạn. Bàn tay sau lưng cô chậm rãi đưa lên cao chạm vào khoá kéo, nhẹ nhàng kéo xuống tận cùng.

Không còn vật cản nơi thân trên, tay hắn nhanh chóng phủ lên đôi gò bồng đảo cao ngất căng tròn bắt đầu khơi mào dục vọng dẫn dụ cô vào từng trận kích tình mê loạn.

Hắn từng chút từng chút chiếm lấy cô, một lần lại một lần nhấn chìm cô vào trong sóng triều hoan ái, đưa tới đỉnh điểm của sự khoái lạc nơi thiên đường.

Bên ngoài sóng biển từng đợt đánh vào mạn thuyền, bên trong từng đợt khoái cảm đánh úp hai thân thể đang quấn chặt lấy nhau như thể hai bức tranh đồng dạng mà đối lập.

Một màn xuân sắc yêu kiều diễn ra trong căn phòng xa hoa đến tận hửng sáng cho đến khi cả hai cùng hai cùng thoả mãn ôm lấy nhau chìm vào mộng đẹp.

Giữa trưa, hai thân thể trần trụi cuộn mình trong chăn ấm mới bắt đầu có chút động tĩnh.

Một người khí lực tràn trề, một người khí lực như bị rút cạn đến hít thở cũng thấy khó khăn.

Toàn thân Doãn Khả Vy đều ê ẩm, hạ thân đau nhức hệt như vừa bị xe cán qua, đến động nhẹ cũng thấy khó chịu.

Vuốt ve gương mặt người đang nằm trong ngực, Lữ Thiên Luân ôn nhu hỏi: "Rất đau sao?"

Cô không chần chừ gật mạnh đầu: "Rất đau, cảm thấy cả cơ thể như không còn là của mình vậy."

Hắn tỏ ra thương tiếc: "Anh xin lỗi, lần sau sẽ cố gắng tiết chế bớt đi một lần."

Mới chỉ cảm động được nửa giây, nửa giây sau khi nghe hắn nói ra câu kia, Doãn Khả Vy lập tức trợn trừng mắt: "Lữ Thiên Luân, anh thật sự là cầm thú."

Liền sau đó cô đẩy hắn ra muốn tự mình đi tắm rửa. Chỉ là chân vừa chạm đất, hạ thân liền truyền đến cơn đau nhức dữ dội khiến cô ngã ngồi trên giường.



Lữ Thiên Luân phản xạ nhanh mau chóng bay đến chỗ cô ôm lấy, cứu cô khỏi cảnh ngã nhào mất mặt.

"Cẩn thận một chút."

Cùng với câu nói, hắn bế bổng cô lên đi về phía nhà vệ sinh. Cô cũng không mè nheo cự tuyệt bởi vì cô hoàn toàn không còn khí lực, đồng nghĩa với việc đầu hàng trên tay hắn.

Đặt cô ngồi trên bệ bồn tắm, hắn giúp cô xả nước vào bồn, sau đó đặt cô ngồi vào trong giúp cô tắm rửa.

Cả quá trình khi nghĩ thì thật sự khiếm nhã nhưng Lữ Thiên Luân chỉ đơn thuần giúp cô tắm rửa, không hề có ý định đụng tay đụng chân làm ra hành động gì quá phận cho dù nơi nào đó của hắn đang bành trướng đến đau.

Xong xuôi, hắn giúp cô mặc áo choàng tắm rồi lại bế cô trở về giường, còn chính mình trở lại nhà vệ sinh tắm nước lạnh.

Mặc dù muốn cô chết đi nhưng hắn biết chừng mực, tạm thời buông tha cho cô để cô nhanh chóng khoẻ lại. Đêm nay là sinh nhật cô, đợi làm xong chuyện chính rồi hắn bắt cô bù đắp cũng không muộn. Hắn có cả một tuần cùng cô ở một chỗ, sợ gì không được "ăn" no.

Sau khi cùng nhau dùng bữa, hai người thảnh thơi ngồi ở mạn thuyền câu cá, chán chê thì rủ nhau xuống biển lặn. Sau khi ăn xế thì lại xem phim đến chiều tối.

Chín giờ tối, người nào đó lại bắt Doãn Khả Vy đi thay váy dạ hội rồi trang điểm các kiểu y như hôm qua.

Cô biết đêm nay là ngày gì nên cũng chẳng thèm cùng hắn đôi co, thuận theo ý hắn muốn.

Đêm nay hắn chuẩn bị cho cô chiếc váy cúp ngực màu đỏ rực, mọi ưu điểm trên cơ thể cô đều được phô diễm không sót chỗ nào. Chỉ là những dấu hôn xanh tím lại không thể nào che giấu nổi mà hắn chính là đặc biệt nhấn mạnh tuyệt đối không được dùng phấn phủ lên.

Khoé miệng cô co rút đến muốn vặn vẹo. Hắn đây là muốn bố cáo toàn thiên hạ kiệt tác do mình làm ra có phải không?

Ban đầu cô còn cho rằng hắn vì cô mà chọn chiếc váy cúp ngực này, bây giờ ngẫm lại thì hắn chính là cố tình. Không những muốn để cô xấu mặt mà còn muốn "ăn" cô cho triệt để.

Váy cúp ngực đấy, chỉ cần kéo khoá xuống là chiếc váy lập tức tuột xuống đất trong vòng một giây. Người đàn ông của cô thật sự là cầm thú, nếu không nuốt trọn được cô thì sẽ tuyệt đối không bỏ qua mà.

Đàn ông có tính chiếm hữu cao thì dục vọng cũng tỉ lệ thuận, cô xem như nhìn thấu rồi. Nhìn thân hình mảnh mai của cô mà xem, liệu có thể chịu được sự dày vò của hắn đến khi nào a? Số cô đúng là khổ quá mà!

Thay đồ trang điểm xong, Doãn Khả Vy một mình đi ra mạn thuyền, nơi Lữ Thiên Luân đang đứng đó chờ cô.

Nghe tiếng giày cao gót vang lên mỗi lúc một gần, hắn chậm rãi xoay người lại nhìn về thân ảnh màu đỏ rực đang từng bước đi tới.

Hắn lại một lần nữa ngây ngốc trước vẻ đẹp ma mị của cô. Dấu hôn chằng chịt từ cổ xuống ngực minh chứng cho cuộc hoan ái đêm qua càng khiến cho hắn thêm hít thở khó nhọc.

Người phụ nữ của hắn thật sự khiến cho hắn không thể không cưng chiều, cô quá mê người mà hắn lại không thể nào dứt ra. Nhưng là hắn tự nguyện hãm sâu, như thiêu thân lao đầu vào lửa hắn cũng quyết không chùn bước. Hắn chính là chết rục trên tay cô rồi!

trướctiếp