Mọi người đã hẹn trước là sẽ tập trung trước cửa nhà nghỉ sau khi hoạt động buổi chiều kết thúc, hiện tại tất cả đã có mặt đầy đủ. Nhưng mà vẫn
thiếu một người
Dương Túc Anh nhìn Triệu Tú Nhi: “Bạn cậu đâu?”
Triệu Tú Nhi: “Hả? Cậu ấy sao? Ban nãy cậu ấy bảo với tớ là muốn đi đâu đó tớ không rõ, kêu tớ đến chỗ các cậu trước đi.”
Dương Túc Anh: “À, là vậy sao? Vậy chúng ta đi thôi, đông đủ cả rồi.”
Mã Thanh Thanh lập tức gửi list những thứ cần mua vào nhóm chat mà ban nãy mọi người vừa lập.
“Nhóm của tớ có soạn ra list này nè, mọi người có thể tham khảo thử ha.”
Mọi người nghe vậy thì mở điện thoại ra xem danh sách những món cần mua của Mã Thanh Thanh, thấy vô cùng đầy đủ, chỉ lo là ở chợ không có đủ những
món mà mọi người cần thôi.
Dương Túc Anh: “Được, thiếu đủ gì cứ ra chợ xem xét rồi tính tiếp.”
Thế là đoàn người kéo nhau đến chợ, rồi chia nhau đi tìm những món đồ cần
thiết. Cảnh Hàn lại kiếm cớ kéo Hạ Thanh Di đi riêng với mình. Đương
nhiên là bên Dương Túc Anh và Mã Thanh Thanh đều rất hiểu ý, cũng tách
ra cho hai người đi riêng. Nhưng Triệu Tú Nhi thì khác, vẫn cố tình lẽo
đẽo theo sau.
Dương Túc Anh nhìn cảnh tượng kia: “Lực Lực, người
đi theo Cảnh Hàn với đàn chị có phải là người hôm bữa lên confession
cùng đàn chị, sau đó mọi người vì thấy cô ấy tội nghiệp mà quay sang
chửi đàn chị không?”
Vũ Lực không hề bất ngờ, nhàn nhạt trả lời Dương Túc Anh: “Giờ cậu mới nhận ra à?”
Dương Túc Anh nhăn nhó: “Tôi cũng đâu có rảnh đâu mà đi nhớ hết mặt tất cả
mọi người chứ? Trông cô nàng này thì có vẻ như là cố ý tỏ vẻ ngây thơ,
nhìn giả lắm. Sao phải thế nhỉ? Cô ấy cảm thấy bây giờ con trai vẫn còn
thích loại hình này ư? Người thế này mà mọi người lại quay sang bênh vực rồi chửi đàn chị à?” Thật là khó hiểu mà!
Dừng một chút, Dương Túc Anh lại bàn luận tiếp.
“Còn có, nếu cô ta thực sự giống như vẻ bề ngoài ngây thơ trong sáng đó, thì có hành xử vô duyên như vậy không? Tôi là con trai mà còn cảm thấy
chướng mắt đó.”
Vũ Lực nghe vậy thì cười ha ha: “Kệ đi, cũng vui
lắm. Cho Cảnh Hàn trải nghiệm một chút. Nhìn mặt cậu ta đen như đít nồi
thế này trong lòng tôi hả dạ lắm ha ha ha.”
Mã Thanh Thanh&La
Châu đi đằng sau Dương Túc Anh&Vũ Lực, nghe toàn bộ cuộc nói chuyện
của hai người này: “...” Chúng tôi không phải không khí đâu! Hai người
có biết là một trong những đối tượng hai người đang bàn luận có bạn của
chúng tôi ở trong đó không thế!!!
***
Lúc mua đồ xong, cả
bọn lại cùng nhau đi về. Rất may mắn là dù đã rất trễ, nhưng ở chợ vẫn
còn bán rất nhiều đồ. Đương nhiên là không đầy đủ hoàn toàn như họ mong
muốn, nhưng những món chính đều mua được cả. Bọn họ còn mua được cả thịt bò và thịt lợn rừng nữa. Bữa này coi như là tiệc lớn luôn rồi. Nếu có
bia hay rượu nữa thì tuyệt vời. Nhưng xét thấy là đang tham gia hoạt
động của trường, nên mọi người không dám buông thả như vậy.
Cả nhóm sau khi về đến nhà nghỉ thì bắt đầu chia việc ra để làm. Mọi người chia thành hai nhóm, nhóm nam và nhóm nữ.
Bọn con trai đi ra khu đất trống đằng sau nhà nghỉ để chuẩn bị
bàn ghế, bếp than,...Con gái thì vào phòng bếp của nhà nghỉ để chuẩn bị
nguyên liệu nấu ăn. Lúc này Tống Dụ vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Hạ Thanh Di không nhịn được, rốt cuộc vẫn lên tiếng hỏi Triệu Tú Nhi: “Bạn cậu đâu rồi? Bây giờ đã trễ…”
Triệu Tú Nhi bực bội cắt ngang lời Hạ Thanh Di: “Cậu kiếm bạn tớ làm gì chứ?”
Hạ Thanh Di thở dài: “Giờ đã trễ rồi, tớ sợ cậu ấy xảy ra chuyện thôi.”
Thì ra đây là tính cách thật của Triệu Tú Nhi sao? Bạn của mình trễ như
vậy rồi mà vẫn chẳng thấy đâu, Triệu Tú Nhi một chút lo lắng cũng không
có?
Triệu Tú Nhi lạnh nhạt: “Tôi không biết”
Hạ Thanh Di: “Sao ban nãy cậu bảo cậu ấy ra ngoài có việc?”
Triệu Tú Nhi: “Thì cậu ta bảo với tôi như thế, bây giờ cậu ta vẫn chưa về thì làm sao tôi biết được chứ?”
La Châu với Mã Thanh Thanh nghe hai người sắp cãi nhau tới nơi, vừa lo cho người bạn kia, vừa lo hai người này sẽ thực sự cãi nhau.
Rốt cuộc Hạ Thanh Di cũng dừng tay lại, cô cảm thấy rất khó chịu với cách cư xử
của Triệu Tú Nhi. Ở đây là thôn quê xa lạ, chỗ gần nhà nghỉ thì còn đông đúc được một chút, chứ khu vực gần vườn trái cây thì rất vắng người.
Không biết Tống Dụ bảo bận rồi bỏ đi ở chỗ nào. Cô sợ Tống Dụ bị lạc
đường hay gặp phải vấn đề gì đó. Thế là Hạ Thanh Di gằng giọng ép Triệu
Tú Nhi gọi điện cho Tống Dụ. Triệu Tú Nhi bị ba người kia nhìn chằm
chằm, rốt cuộc không tình nguyện mà gọi điện cho Tống Dụ. Nhưng Triệu Tú Nhi gọi cuộc nào cũng là khoá máy. Cô ta nghĩ có lẽ là Tống Dụ chặn số
điện thoại của cô ta luôn rồi.
Hạ Thanh Di thấy vậy thì lại càng
lo lắng hơn, cảm thấy có vẻ xảy ra chuyện rồi, cuối cùng không an tâm
nổi. Nói chuyện này với nhóm Cảnh Hàn.
Cảnh Hàn: “Trước mắt không
biết rõ người bạn kia có vấn đề gì thật không hay chỉ là đang bận, bọn
em chia nhau đi tìm trước. Bọn chị là con gái, ở lại nhà nghỉ đi. Nếu 30 phút sau vẫn chưa thấy bọn em trở về thì chị lên phòng báo với giảng
viên nhé?”
Hạ Thanh Di: “Được, bọn em đi cũng cẩn thận đó.”
Cảnh Hàn gật đầu rồi cùng Dương Túc Anh và Vũ Lực ra ngoài đi kiếm người.
Bên Hạ Thanh Di đợi mãi, vậy mà thực sự đợi tới 30 phút sau, nhóm của Cảnh
Hàn cũng không có ai trở về cả. Trong group chat Dương Túc Anh nhắn tin
vào bảo hiện giờ vẫn chưa tìm thấy người, bảo mọi người mau báo với
giảng viên.
Hạ Thanh Di lo lắng vô cùng, lập tức thông báo với
giảng viên. Triệu Tú Nhi thấy chuyện đã bị làm lớn lên, cô ta cũng bắt
đầu lo lắng. Dù sao Tống Dụ cũng không phải sinh viên trường, lại là
người mà cô ta mang đến. Kiểu này tốt nhất là không tìm thấy Tống Dụ,
chứ nếu tìm được người thì cỡ nào cũng truy ra được cô ta đem người lạ
tham gia vào hoạt động của trường.
Giảng viên nghe xong thông báo
thì cũng sửng sốt. Tập hợp mọi người lại, rồi chia nhóm đi tìm Tống Dụ.
Cũng gọi điện báo với vài người quen ở trong thôn cùng nhau đi tìm. Vì
Tống Dụ mất tích chưa đủ 24 giờ nên cũng không thể gọi điện báo cảnh sát được. Trước tiên là chia nhau đi tìm kiếm người trước đã.