Trở về từ thủ phủ của tộc Riller, Rina và Anders hầu như không thu được gì
nhiều. Vừa bước vào thư phòng của hoàng đế để báo cáo, họ bắt gặp
Gadfield Lowry, cha của Rina đang đứng ở đó.
“Cha...” – Rina có chút bất ngờ. Gadfield trông thấy con gái mình và Anders, trong lòng vẫn có chút lo lắng.
“Con vừa đi đâu, Rina ?”
“Kai đã giao nhiệm vụ cho họ đi thị sát xung quanh thủ phủ nhà Riller. Dù
sao chúng cũng đã là pháp sư cấp A, cũng phải trải nghiệm nhiều thứ chứ, ta nói đúng không ?” – Sylvanus ngồi bên cạnh, nói đỡ cho Rina, vì ông
biết rằng, Gadfield là một người rất có kỉ cương và cực kì nghiêm khắc.
Chỉ cần ai mắc phải sai lầm, hoặc làm việc không đúng ý ông, lập tức sẽ
có bão tố kéo đến.
“Chào ngài, ngài Gadfield” – Anders lễ phép cúi đầu chào ông. Gadfield gật đầu:
“Ừ, cũng cả tháng rồi mới gặp cháu, Anders. Rina, dạo này con đang dùng thử phượng hoàng kiếm sao ?”
“Vâng, vẫn đang trong quá trình tập luyện, thưa cha” – Rina nghiêm mặt nói.
Gadfield đanh mặt lại, vì mỗi lần nhắc đến ma pháp phượng hoàng, hình
ảnh người vợ quá cố của ông lại hiện về, khiến ông không thể vơi đi nỗi
phiền muộn này. Nhưng ông không thể phủ nhận rằng, ở cô con gái thứ hai
này, có một khí chất gì đó rất giống bà ấy, một cái chí khí tuy vẫn còn
non nớt, nhưng nó vẫn đang song hành với những tinh hoa mà đệ ngũ nữ
vương đã truyền lại.
“Hoàng đế bệ hạ, tôi xin phép” – Ông cúi
người hành lễ với Sylvanus, rồi rời khỏi phòng mà không một lời hồi đáp
nào với Rina. Điều này đúng thật khiến cô có chút tủi thân. Chẳng lẽ sau từng ấy năm, cô vẫn không thể khiến cha công nhận dù chỉ một chút thôi
sao..
Anders đứng bên cạnh thấy thế, thì vỗ vai cô: “Rina, chúng ta báo cáo cho bệ hạ trước đã”.
....
Rina đứng ở bờ sông Rank, một khu đất trống cách thủ đô 3km....
Anders và cô đã được sự cho phép của Sylvanus ra khỏi thủ đô để tập luyện
thêm. Tuy nhiên, từ trước đến nay, chưa có ai có thể tinh thông ma pháp
phượng hoàng như nữ hoàng Irin, nên Rina vẫn chưa thể tìm được phương
hướng cho riêng mình.
Cô mở cổng lục bảo, lấy ra thanh kiếm phượng hoàng : “Có lẽ tớ phải tự mình đi tiếp thôi”.
“Cậu nói vậy là sao ?”
“Yue thì hướng đến việc trở thành một pháp sư tinh thông và ma pháp chữa
thương, nên đã được cô Audrey thu nhận làm học trò. Ondo thì có thầy
Kai, một bậc thầy về ma pháp phòng ngự hướng dẫn. Roy thì được chị tớ
giúp đỡ....Cậu cũng được anh Ethan chỉ dạy vài tháng nay, còn tớ
thì...”- Rina thở dài. Cô giơ phượng hoàng kiếm lên, rồi nhắm tới tảng
đá trước mặt...
“Gia tộc cậu không ai có thể cộng hưởng với ma lực của cậu sao ?”
Rina thu đôi mắt của mình lại, rồi đáp: “Ừ, sức mạnh này, cũng là mẹ truyền
cho tớ mà. Ngoài mẹ ra, không ai có thể kìm hãm được sức mạnh đó. Vả
lại, tương truyền trên bia khắc của gia tộc Lowry có ghi: “Khi đạt được
tới cảnh giới của ma pháp, ánh sáng của 2 thái cực sẽ cộng hưởng cùng
nhau”. Nhưng nói thật, tớ cũng chưa biết khi đạt tới cảnh giới đó, thì
sức mạnh này sẽ như thế nào ?"
“Ánh sáng của hai thái cực ? Là mặt trăng và mặt trời ? Nếu vậy phượng hoàng tượng trưng cho mặt trời nhỉ ? ”- Anders ngẫm nghĩ. Rina gật gù, rồi vung kiếm về phía tảng đá. Tảng
đá lập tức nứt làm đôi, rồi đổ sập xuống.
“Theo kí sử của gia tộc, thì ma pháp lục bảo nhãn này của tộc Lowry được khai nguồn từ một nữ
thần mặt trăng. Bà ấy là người có sức mạnh vô song, cùng với đôi mắt bí
truyền này. Vậy nên, cũng không biết tớ sẽ mang thái cực mặt trăng hay
mặt trời nữa. Vả lại....nếu nói về tìm người cùng luyện tập, chị Alice
là một thiên tài, được cha đích thân dạy ma pháp từ nhỏ. Còn tớ thì do
không có người cộng hưởng với phượng hoàng, nên không thể kiếm soát
trong quá trình tập luyện, nên hầu như lúc nào cũng chỉ có một mình”-
Rina quay sang anh, nở nụ cười gượng gạo.
Anders không nói gì. Cái cảm giác cô đơn thuở bé của cô, cũng chính là hiện thực của anh...
Anders giơ kiếm lên: “Vậy thì thử đi, Rina".
“Sao chứ ?” – Cô nhướn mày nhìn anh. Anders chỉ vào ngực mình, kiên định nói:
“Chúng ta chẳng phải rất giống nhau sao, nếu bây giờ chúng ta thử học cách
cộng hưởng ma lực lại, biết đâu sẽ có cách. Chẳng phải cậu đã nói, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không bỏ cuộc sao ? Vả lại, có thử thì mới
biết cậu theo thái cực nào chứ ? Nhỉ ?”
Rina cười phá lên. Cô mỉm
cười: “Cái ngữ khí đó của cậu càng ngày càng giống Ondo. Ai nói tớ sẽ
chịu thua, nằm mơ đi nhé. Được rồi, lên đi”.
Tại một góc khu rừng....
“Xem ra thứ sức mạnh bên trong Anders vẫn là một dấu hỏi lớn”- Lucas trầm
mặc. Kai đứng ở bên cạnh, liền nói: “Thầy à, nếu vậy có cần phái các
pháp sư khác theo dõi em ấy không ?”
“Không cần. Chúng ta sẽ thử
đánh cược lên đứa trẻ này xem sao” – Lucas mỉm cười, rồi quay sang châm
chọc Kai: “Mà này, dạo giờ không thấy em qua nhà thầy chơi đâu đấy, bận
đi chơi với Audrey sao ?”
Kai đỏ mặt “Thầy à ! Thầy ra dáng tướng quân hoàng gia chút đi chứ !”