Trở về nhà Riller, Anders như thường lệ tạt ngang vào bếp.
Hôm
nay Ethan cũng không về nhà. Đã 4 ngày trôi qua. Từ khi chuyển vào đội
ám vệ, căn nhà trở nên trống vắng hẳn. Anders ngồi trong bếp dùng bữa
tối, rồi chợt nhớ về những năm tháng sống ở làng cũ của mình...Từ sau vụ việc ở đó, Lucas Prym và Alice đã ra quyết định làm phần mộ cho những
nạn nhân trong làng. Anders thì dần quen với cuộc sống nơi Ovis, nhưng
vẫn còn khá nhiều khúc mắc về nguồn gốc của mình. Anh không nghĩ, bản
thân mình là một người có xuất thân bình thường.
Anh dọn dẹp nhà một lát, rồi ra ngoài đi dạo. Đi đến khu chợ khuya, anh gặp Ondo và Roy đang đi cùng mua kem.
“Ondo, Roy?” – Anh gọi.
“Anders?” – Ondo và Roy quay lại. Điều này làm cho Anders hơi bất ngờ. Thời gian
đầu khi mới vào học viện, anh thấy Ondo và Roy chẳng ưa gì nhau. Giờ lại cùng nhau đi mua kem thế này, có hơi không quen...
“À, tụi này
mới từ buổi họp với hoàng đế đệ tứ về. Mấy ông già nhà chúng tớ còn đang nhởn nhơ ở nhà Lowry, bàn chuyện hệ trọng với hoàng đế nữa kìa. Mà này, đã tới đây rồi, thì ăn kem vị gì, tớ mời” – Ondo vui vẻ nói.
Tại một bãi cỏ cách khu chợ 300 mét...
Bầu trời sao hôm nay rất đẹp...
“Anders này, nghe bảo anh Ethan chuyển vào đội ám vệ sao?”
“Sao cậu biết?”
“À, khi nãy trong cuộc họp có nhắc đến. Chả hiểu sao, lúc nhắc tới anh Ethan, các gia chủ lại đuổi bọn tôi ra ngoài”.
“Ondo, chuyện này cũng không nên nói với nhiều người thế chứ?” – Roy cắn một miếng kem, rồi điềm đạm nói. Ondo bĩu môi đáp:
“Nói người khác thì hay. Hồi nãy gặp Yue và Mira, cậu chẳng nói cho cậu ấy còn gì?”
Nghe xong thì Roy im bặt, rồi quay đi chỗ khác. Anders khẽ cười: “Còn Rina, cậu ấy có xuất hiện trong cuộc họp không?”
“Dĩ nhiên là có. Gia tộc Lowry chủ trì cuộc họp, cậu ấy nhất định phải có
mặt rồi. Chị Alice thì phải cùng đội cảnh vệ thực hiện nhiệm vụ bảo vệ
cho 2 công chúa của Kerma, hoàng đế Kerma thì phải quay về giải quyết
việc hệ trọng, 3 ngày sau mới quay lại. Mà nghĩ cũng tội, Roy nhỉ?
Chuyện khi nãy ấy?”
Anders hạ que kem: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Là chuyện của công chúa Helen ở Kerma. Cha của cậu ấy, chú Gadfiled trách
cậu ấy đã không cẩn thận, nên mới để bị thương” – Roy thở dài. Anders
nghe xong thì gật đầu. Ondo lại tiếp:
“Chú Gadfield phải nói là
ác quỷ của tứ đại gia tộc luôn ấy. Hồi nhỏ, tớ lỡ rủ Rina trốn học đi
vào rừng hái quả sồi, kết quả là bị chú ấy quát cho một trận ra trò. Đợt đó, cậu ấy phải nói là khóc nhiều lắm ấy”.
Anders nhớ lại những cử chỉ của Rina. Cô ấy nhút nhát, không dám nói lên tiếng lòng của mình, thì ra là có lí do.
“Chị Alice thì được xem là thiên tài, được chính hoàng đế Vincentio chỉ dạy
từ nhỏ. Nên chị ấy thật sự rất giỏi. Vừa thông thạo kĩ năng chiến đấu,
vừa thông thạo cả chữa thương. Nghe bảo chị ấy còn đang học cách sử dụng ma pháp bí truyền của tộc Lowry nữa”.
“Ma pháp bí truyền? Nếu
như tớ đọc trong sách, thì đó là ma pháp có thể kiểm soát sức mạnh của
hỏa long Bờ Bắc?”- Anders nhận ra ngay. Vì anh đã đọc được tài liệu đó
trong thư phòng nhà Riller.
“Phải, nhưng hình như, ma pháp đó không phải cứ học là thực hiện được. Mà còn
phải phụ thuộc vào nhiều thứ. Nên Anders, cậu vẫn phải cố gắng đấy”.
“Tớ hiểu rồi. Nhưng các cậu...thật sự muốn làm bạn với tớ sao?”
Roy ngơ người: “Tự nhiên lại hỏi kì quặc thế?”
“À, là vì...” – Anders ấp úng, thì bị Ondo gõ vào đầu:
“Tớ đã mua kem cho cậu, có nghĩa là đã coi cậu là bạn rồi, ngốc ạ. Bọn tớ
đều là những người xuất thân từ gia tộc lớn, nên chẳng ai dám chơi thân
cùng. Vậy mà cậu lại nhiệt huyết với tớ và Roy thế này, tụi này cũng
phải đáp lễ chứ. Cũng đừng nghĩ là bọn tớ vì thấy cậu một mình nên mới
chơi cùng nhé, là thật lòng muốn làm bạn nên mới làm thân đấy!”.
Anders nở nụ cười vui vẻ. Roy thì lẩm bẩm: “Cái tên Ondo này, đúng là tính nết nhiều chuyện khó bỏ”.
....
Gia tộc Lowry...
Ferenc, Lucas, Gadfield và Sylvanus ngồi trong thư phòng mật. Trông bầu không khí rất căng thẳng.
“Chuyện của hoàng đế Kerma, chúng tôi sẽ chấp nhận. Nhưng thưa hoàng đế, ngài
định chọn ai làm người kiểm soát hỏa long trong người Anders đây?”
Sylvanus ngồi im một chút, rồi nói: “Ma lực của tộc Lowry thiên về giải trừ
phong ấn, nên ta không thể mạo hiểm. Alice vẫn chưa thể tìm cách khai
triển ma pháp đó, còn Rina thì chưa đủ kinh nghiệm để tìm hiểu.
Gadfield nói: “Tôi có ý này, thưa ngài”.
Một người mở cửa, bước vào trong. Đó là một người đàn ông nom có ngoại hình giống với Yue Presilia. Ông khoác lên mình bộ quần áo của pháp sư cảnh
vệ cấp S.
“Dano?” – Lucas nhướn mày. Dano hành lễ với Sylvanus, rồi nói: “Tôi có thể kiểm soát được”.
“Nói gì mà nghe chắc như đinh đóng cột vậy chứ. Anh chỉ giỏi về nguyên tố
đất, chứ đâu có giỏi về phong ấn. Nếu nói về phong ấn, chỉ có gia tộc
Ascra là giỏi nhất thôi” – Sự ganh ghét của Ferenc đối với gia tộc
Presilia bộc lộ rất rõ.
“Ferenc, tôi biết trong trận chiến đó, vì tôi mà vợ của anh, Bella đã bị trọng thương, nhưng...”
“Đủ rồi!!” – Ferenc giận dữ nói. Bella Marsilio, vợ của ông là một pháp sư
trị thương rất giỏi. Bà thiên về nguyên tố mộc, nên rất am hiểu về các
loại đan dược. Trong một trận chiến xảy ra khá lâu, vì cố gắng dùng ma
pháp trị thương cho vợ chồng Dano, mà Bella đã bị kẻ địch phá hỏng đôi
mắt.
“Tình cảnh đó, anh đã có thể dùng tường chắn để đỡ nhát song đao đó cho vợ tôi. Với một pháp sư trị thương, đôi mắt là tất cả. Vậy
mà bây giờ, anh còn nhởn nhơ ở đây khua môi múa mép với cái ma pháp
phong ấn gì đó của mình sao?”
Lucas ngăn Ferenc lại: “Ferenc, dừng lại đi. Không lẽ anh muốn hai gia tộc đối đầu nhau nữa sao!?”