Hội kịch trường Nghịch Tiểu Nhi mới đó đã tới, cầm trong tay hai tờ vé
mời miễn phí cô không biết phải đưa nó cho ai. Tiểu Hồ ly kia mà đi xem
mấy cái này thế nào cũng giận nên tốt nhất là loại hắn đầu tiên, nghĩ
nghĩ càng đau đầu cô ghé vào cửa hàng tiện lợi mua lấy chai nước khoáng
uống cho đỡ khát.
Trưa nay cô bảo với Kỷ Hành Dục là sẽ ăn trưa ở trường nên hắn không cần phải tới, con cáo đó công việc bận bịu mà làm
như thảnh thơi lắm í, hắn đã có ấn chủ tức thân phận hắn không còn đơn
giản là thú nhân nữa. Quyền con người của hắn không còn thua bất kì một
ai, chỉ xếp sau Nghịch Tiểu Nhi vì cô là chủ của hắn.
Thú nhân
tồn tại được suốt mười mấy năm cô tồn tại trên đời hẳn là hay lắm rồi!
Vậy cũng có nghĩa ngoài cô ra cũng có chủ ấn chấp nhận thân phận của thú nhân mà trao chủ ấn hay cũng có thể là ép giao chủ ấn, đâu phải ai cũng như Kỷ Hành Dục, còn buộc cô phải chủ động với hắn. Ngốc thấy sợ.
“Không… hức… đừng mà, mấy người muốn làm gì?”.
Nghịch Tiểu Nhi lướt qua cái ngõ cụt, tít bên trong cái ngõ tối chất đầy đồ cũ là một đám người đang vây quanh dồn cô gái vào sát tường. Bóng Nghịch
Nhi lướt qua như tia sáng nhỏ nhoi lóe lên trong mắt nhưng mấy tên kia
đã đoán được ý đồ của cô mà lấy tay chặn miệng lại.
“Hức…hức… aaaaa”.
“AAA, GÌ VẬY?”.
Cái áo vừa bị xé toẹt ra thì phía sau đã vang lên tiếng hét của tên xấu xa
sau đó hắn liền lấy tay sờ đầu, một vệt máu đỏ dính trên tay, trên đầu
bọn chúng phát ra tiếng cười rôm rã.
“Ha… ta thấy các ngươi đúng
là chán sống rồi, cứ không còn thiết sống mà động đến người của ta để
chết, muốn chết tới vậy sao không đích thân tìm ta”.
Nghịch Nhi
ngồi xổm trên nóc nhà bên cạnh, một tiếng mảnh tôn dư trên nóc nhà đã
được cô tận dụng tiêu diệt kẻ xấu, ánh mắt cô chuyển sang cô gái nhỏ
đang ngồi xổm dưới đất.
“Cậu ra ngoài đi, tôi sẽ xử lý đám này.”.
"Tiểu Nhi… mình… hức… ".
“Luyến Tư, Luyến Tư, cậu…”.
Ngụy Viễn đúng lúc đi ngang, đúng lúc quay sang nhìn vào con hẻm, Luyến Tư
ngồi trên đất, quần áo xốc xếch, mấy tên đứng sau mặt mày hung tợn, tay
còn có lõm máu…
“Mẹ bà tổ sư chúng mày dám chọc vào bạn gái của tao!!”.
Ba tên kia vừa mới phát giác sự có mặt của cậu thì tên đứng gần đầu ngõ
nhất đã bị đạp cho đập đầu vào tường lăn ra bất tỉnh, hai tên kia luống
cuống lùi về sau, bây giờ chúng muốn bay cũng không được mà chạy cũng
không xong.
“Luyến Tư, Luyến Tư”.
Cậu lấy áo khoác vào cho cô, hai người họ dễ thương thật, Nghịch Nhi chống cằm nhìn họ.
“Đưa cậu ấy đi đi, ở đây để tôi!”.
Ngụy Viễn nhìn lên phía cất lên giọng nói, ánh mắt giận dữ bế Luyến Tư lên nhìn Nghịch Nhi.
“Cảm ơn!”.
Nói rồi anh ôm Luyến Tư chạy đi, Nghịch Tiểu Nhi nhảy xuống đất, mùi quạ nồng nặc khiến cô như phát điên.
“Có ngửi ra trên người ta có mùi gì không?”.
“Mùi yêu tinh thù hận của cô ở kiếp trước còn nồng nặc!!”.
À…ha, trên nóc có một giọng nói, một giọng nói làm gân trên tay cô cũng phải nổi cộm lên.
“Không biết hôm nay là ngày xui đến cấp độ nào mà gặp không chỉ ba con quạ tôm tép mà đến cả đại quạ cũng đến tìm ta luôn! Muốn tìm chết đúng không?”.
“Cô thù hằn dai như vậy làm gì, thân phận kiếp trước dù gì cũng chỉ là con yêu tinh không hơn không kém, chết rồi là bỏ…”.
Nghịch Nhi cười rộ lên trước câu nói vô lại đó.
“Chết là bỏ… thế tại sao không để con ả đang giữ tim ta chết đi, chết rồi là
bỏ cơ mà. Ta đây hận nhất bọn hạ đẳng các ngươi, kiếp này dù cho có chết cũng phải giết sạch đám quạ làm ô uế ta ở kiếp trước”.
Vừa nói
xong cô đã xoay qua đánh bất ngờ vào hai tên kia, một tên chấn thương
xương sống, một tên gãy cổ, nằm hấp hối không chết mới lạ.
“Hừ, hèn nhát”.
Ngục Danh đã biến mất, hắn đứng trên nóc tòa nhà cao nhất, nhìn bóng người
Nghịch Tiểu Nhi đang bước đi mà trong lòng vấy lên một ngọn lửa thêu
đốt.
“Không biết chúng ta có duyên đến mức nào nhưng lần này thứ ta cần trên thế giới cũng chỉ có mình cô đáp ứng được!”.