Đêm hôm Nghịch Tiểu Nhi không ngủ lại bỏ cục bông trắng của cô trong phòng
mà chạy xuống nhà mở cổng nói chuyện cùng một đám người, người không ra
người, ma không ra ma, Kỷ Hành Dục đứng trên lầu nhìn xuống không khỏi
nhíu chặt mày, Nghịch Nhi của hắn từ bao giờ lại kết giao với cái đám kì quái đó vậy.
Nghịch Tiểu Nhi khoanh tay tựa người vào thành cổng, làn gió đêm thổi bay bay mái tóc dài, gương mặt sáng sủa tựa như vì sao đêm, chị gái bên kia nhìn thấy cô liền nở nụ cười, dù sao trông mấy
người này ngoài vẻ ngoài kì quái ra thì những thứ còn lại Nghịch Nhi
thấy không thành vấn đề, cô từng có một tuổi thơ dữ dội, nếu năm đó
Nghịch Tử Thiên không nổi hứng mang cô lên thành phố sống có lẽ bọn
người trước mặt này chính là cô của bây giờ!
"Tôi thấy mấy người
dù sao cũng không tệ, sao không lựa công việc gì mới mẻ mà làm, nghề của các người tôi dám chắc vài ba hôm nữa là dẹp tiệm!", Nghịch Nhi nhìn
bọn họ một cách tổng quan, một chị gái thích cười, một tên công tử bị
đuổi khỏi nhà, một tên thích xỏ khuyên, một tên cao nhòng, một tên mặc
áo khoác trùm đầu không rõ mặt mũi, cô đúng là có gan mới đi nói chuyện
với đám lâu la này.
Tên công tử liếc xéo cô, cười nhếch, "Ha, nói nhiều phết! Còn tính dạy dỗ bọn này à!".
Cô nhìn anh ta, giọng thờ ơ, "Nói thì nói thôi, dù sao miệng cũng ở trên
mặt của tôi, tiền trao cháo múc, không hẹn gặp lại!", cô quay vào khóa
cổng rồi xoay người đi một mạch vào trong nhà.
Lão Niên hết nhìn
theo bóng lưng cô lại nhìn xuống tấm thẻ trong tay, ánh mắt phức tạp
xoay người bỏ đi, mấy người sau đó cũng lặng lẽ đi theo sau, chị gái
khinh khỉnh buồn cười nói, "Thái độ thản nhiên như vậy chắc chúng ta gặp cao thủ rồi, không chừng một mình ẻm múc cả 5 đứa cũng không thành vấn
đề!".
Tên mặc áo khoác trùm đầu lạnh giọng, "Cái tên đứng trên lầu đó, nhìn là muốn giết chết!".
"Oa, trùm kín như vậy cũng thấy a, tưởng thành phế vật rồi chứ!".
Thanh niên cao nhòng vừa nói lại đá vào chân tên kia một phát, Lão Niên trầm
mặt nói với cả bọn, "Nhớ kĩ cái mặt đó, sẽ còn gặp lại đó! Giờ đi tìm
người rút tiền hộ chúng ta thôi".
Bọn chúng nhanh chóng đi vào màn đêm rồi mất dạng, lúc Nghịch Nhi đi xa không cảm nhận được xung quanh 5 người bọn họ lại phát ra một mùi hương đặc biệt, cái mà bất kì nhân thú nào cũng có, 'mê hương'.
Trở về căn phòng ấm áp, cô vừa vào phòng đã nhìn thấy bóng lưng cao lớn của anh đứng ngoài ban công nhìn xuống
bên dưới, dám nhìn lén cô! Nghịch Tiểu Nhi xoay tay vặn cửa một cái ngồi vào bàn học, cầm điện thoại lên nhìn mấy tin nhắn toxic trên nhóm xã
hội! Lướt xuống ba hồi cô liền chán chẳng muốn xem nữa, sống quá phức
tạp, lừa lọc, tàn độc với nhau thật quá ngấy rồi! Cô rút chân đặt lên
ghế xoay một vòng 90 độ nhìn ra ban công, ánh mắt hơi rung động nhìn kĩ
bóng lưng cao lớn đứng cô đơn một mình giữa trời gió, hắn hôm nay đột
nhiên im lặng bất thường, không phải tới ngày động dục đó chứ! Sau mấy
lần lọt hố cô đã xem ngày động dục của anh như ngày bà dì cô tới thăm
mỗi tháng, rõ là hôm nay không phải!
Cô đang xòe ngón ra tính thì
một cái bóng cao lớn đổ lên người cô, ánh mắt Kỷ Hành Dục bao trọn lấy
cả người Nghịch Nhi, ánh mắt tràn đầy sự chiếm hữu! Anh đột nhiên cúi
đầu xuống hôn lên môi cô, Nghịch Nhi sau khi nhìn thấy ánh mắt kì lạ đó
của hắn hoàn toàn không còn chú tâm tới những gì hắn đang làm, hắn đưa
lưỡi cậy răng cô ra, luồng lách chiếc lưỡi nóng ấm áp vào bên trong quậy phá một trận!
Nghịch Nhi khó thở đẩy anh ra, hai má phiếm hồng, đôi môi sưng đỏ ướt át, đôi mắt long lanh ngẩng nhìn anh, cô cau nhẹ mày, "Cậu bị làm
sao vậy? Hôm nay không phải ngày....", Hành Dục áp môi một lần nữa ngăn
cản câu nói của cô, anh bế cô lên như một đứa trẻ, vùi đầu vào lòng ngực ấm áp, bờ vai mảnh mai trắng nõn như đậu phụ, ánh mắt anh lúc này phức
tạp một cách khó hiểu, hắn ôm cô lên giường, ấn nút tắt đèn, kéo chăn
chùm kín hai cơ thể, cô không bài xích hành động hắn làm, hoàn toàn mặc
hắn muốn làm gì thì tùy.
Ngày hôm nay cô đã trông thấy nhiều ánh
mắt phức tạp. Không biết có phải lý do gì đó liên quan tới đám người lúc nãy hay không mà trông hắn có chút khác lạ. Kỷ Hành Dục áp sát mặt vào
ngực cô nhắm mắt an tĩnh ngủ, hắn ngủ rồi thật yên tĩnh, suốt ngày bên
cạnh cô cứ lải nhải "Nghịch Nhi... Nghịch Nhi...", ngủ rồi vẻ mặt vừa
ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu, mặc dù bình thường cũng rất đẹp trai, đáng yêu nhưng cái thói vô sỉ vẫn lấn áp hết, con cáo này lúc nhỏ sống với
cô một năm rưỡi cũng đâu phải vô sỉ đến mức này! Hihi... Cô vòng tay qua ôm lấy người hắn, cảm giác ấm áp này rất giống lúc nhỏ, nhắm mắt ngủ vô cùng an tâm! Lúc này Kỷ Hành Dục mới chậm rãi mở mắt ra, con ngươi đỏ
rực thẫm màu máu không giấu nỗi tia căm phẫn, vòng tay đang ôm lấy cô
chợt siết chặt, lát sau ánh mắt hung tàn kia biến mất, hắn lại vùi mặt
vào ngực cô tiếp tục ngủ.
"Ngươi... có tùy tiện tỏa mê hương ra bên ngoài không?".
"Mê hương của ta chỉ dành riêng cho người ta thích, ngươi muốn ngửi hay gì mà mò tới đây đêm hôm thế này?".
Kỷ Hành Dục giữa đêm hôm canh ba mò tới phòng Lục Xà, hắn ngồi sừng sững
trước mặt anh, không phải vì xung quanh hắn phát ra không khí lạnh thì
có ngồi tới sáng Lục Xà cũng không phát hiện ra, hắn ngăn cản cánh tay
tính mở đèn của Hắc Quản, ánh mắt đỏ thẫm phát sáng trong màn đêm, Hắc
Quản ngửi ra mùi phòng tuyến cực độ do Kỷ Hành Dục phát ra, liền cau mày ngồi dậy.
"Có chuyện gì à? Bộ dạng này của ngươi không dọa Nghịch Tiểu Nhi sợ đó chứ?".
"Không có đâu, lúc nảy Nghịch Nhi có gặp một đám người, có lẽ lúc đó vì trời
nổi gió nên em ấy không ngửi được, nhưng ta thì khác, ta nhìn thấy ám mê hương bọn chúng phát ra vô cùng mãnh liệt!", anh vừa nói vừa ngẩng đầu
nhìn lên trần nhà, tình trạng dần kiềm chế xuống.
Bản năng của một loài thú khi nhìn ra nguy hiểm đó chính là phòng vệ và tấn công. Kỷ
Hành Dục xoa nhẹ thái dương nghe Hắc Quản nói.
"Xem gì nào! Thú
biến thành người không chỉ có hai ta, nhưng thú nhân muốn chủ đánh dấu
chủ quyền thì ấn phải lớn, ấn của Nghịch Nhi nhà ngươi không hề nhỏ
nhưng độ lớn thế nào ta không rõ, người rõ là ngươi!".