Chị Nhàn xin nghỉ tiếp một tuần để lo việc nhà, tội nghiệp. Chị Nhàn đi
làm trở lại, mặt vẫn như người mất hồn. Tình yêu có thể làm người ta
rạng rỡ bao nhiêu thì cũng có thể làm người ta khô héo bấy nhiêu. Chị
không cười nữa, lúc nào cũng u uất, lủi thủi đi về như một bóng ma. Cũng không quá khó để tìm thấy anh ta.
Thật kỳ cục, lúc cưới thì
chàng đón nàng về dinh, bây giờ thì nàng lại phải đi đón chàng về dinh.
Trước là nụ cười hạnh phúc thì giờ là hai hàng lệ rơi. Có phải do chưa
tích đủ phúc nên chúng ta bị đầu thai làm phụ nữ? Phải thêm bao nhiêu
kiếp nạn nữa mới có thể được làm đàn ông?
Mọi người vẫn cố tỏ ra
bình thường để chị Nhàn đỡ tủi thân. Có lẽ với người lớn thì mấy chuyện
này cũng không quá bất thường, đặc biệt là với đàn ông. Hình như họ vẫn
ảo tưởng về vị trí của mình khi giáng trần, ngoại tình có vẻ là một
chuyện bình thường, chẳng liên quan gì đến tình yêu và trách nhiệm. Đàn
ông mà, trêu ong ghẹo nguyệt, chán cơm thèm phở cũng là bình thường
thôi, chỉ là chút thú vị về thể xác? Đây là sự thật, đàn ông thường nghĩ như vậy (Steve Harley)
Chị Nhàn vẫn đẹp trong đau đớn. Chị không khóc nữa, mắt không đỏ nữa, chỉ là một màu sâu thẳm. Chị đã ít nói, giờ lại càng không nói nữa. Làm phụ nữ thật là mệt.
Tất nhiên, mọi
sự kiện xảy ra đều có nhiều nguyên nhân. Có lẽ khi có một đứa trẻ, chị
Nhàn cũng bắt đầu thay đổi, cả hai đều còn quá trẻ và chưa có chuẩn bị
kỹ cho việc đó. Kinh tế chưa dư dả, người đàn ông kia chưa kịp trưởng
thành, chưa sẵn sàng gánh thêm vai trò của người cha.
Trong khi
đó, theo Trúc biết được thì việc mẹ chị Nhàn lên ở cùng, bà vốn dĩ không ủng hộ cuộc hôn nhân này, vô tình tạo thêm áp lực tinh thần cho anh
Hữu. Nhưng với Trúc, rốt cục, lỗi lầm là ở anh ta và anh ta cần nhận sự
trừng phạt chứ không phải là sự tha thứ một cách dễ dàng như vậy.
Chú Chương giọng an ủi:
- Thôi, nó về là tốt rồi, đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại. Quay đầu là bờ.
Anh Hoàng thêm vào:
- Ăn bánh trả tiền thôi em ạ, nó không dại mà bỏ vợ con đâu.
Anh Lam cũng động viên:
- Vì con em ạ, tha thứ cho nó, tuổi trẻ bồng bột, ngẫu hứng nhất thời thôi.
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Theo lời cảnh sát điều tra khu vực (chính là bà Hiền) thì thông tin chính
thống là hai vợ chồng chị Nhàn đã gương vỡ nhưng sẽ hàn lại. Hỏi han
khắp nơi, hai ngày sau thì biết chính xác cả địa chỉ mà anh ta đang ở.
Nhưng phải mất một tuần sau anh ta mới sắp xếp được để về với vợ con. Đó là một spa cách trường khoảng mười lăm kilomet. Anh ta tìm thấy tình
yêu của đời mình ở đó. Đại loại vậy.
Trúc không dám lên tiếng vì
quan điểm trái ngược. Với lại, chị đã chấp nhận rồi, thì mới đi tìm anh ý về chứ. Đã tha thứ rồi, hạ mình rồi, xin thua rồi, còn gì mà nói nữa.
Nghĩ nó chán. Phải tay Trúc, sẽ đi tìm, tìm thấy sẽ gọi lũ bạn hoặc thuê đầu gấu nện cho một trận nhừ tử, quay clip lại (biết đâu có lúc dùng
đến, ví dụ khi anh ta tái hôn chẳng hạn, phải gửi khuyến cáo cho F2 chứ, hehe) rồi tống cổ ra khỏi cuộc đời mình. Khối u đã phát hiện sớm là
phải cắt bỏ ngay. Tiếc gì nữa. Con nó chắc gì đã muốn ở bên một người
cha như vậy. Lo thừa.
Phụ nữ thật là phức tạp, sao không suy nghĩ như đàn ông nhỉ, chẳng phải Steve Harvey đã nói vậy hay sao, nếu anh ta bước ra khỏi cuộc hôn nhân, anh ta sẽ phải ở ngoài cuộc hôn nhân. Bạn
sẽ phải sẵn sàng để anh ta đi hoặc thấy trái tim mình thực sự tha thứ
cho người đàn ông đó và tìm ra cách để tiếp tục sống với anh ta, nếu
không anh ta sẽ lặp lại điều đó. Đôi khi, một người đàn ông phải mất đi
thứ gì đó hoặc suýt mất thứ gì đó thì mới thực sự hiểu rõ giá trị của
thứ đó.
Ôi đau đầu quá. Chỗ này nhiều lý luận quá, có cái nào khoa học dễ hiểu tí
không nhỉ? Để nghĩ xem nào. Đang suy nghĩ thì thằng kia nhắn tin. Ờ mà
ông Hữu với thằng kia đều đẹp trai, hồng nhan bạc phận còn bọn này hồng
nam chắc bạc bẽo, há há.. Vừa nghĩ đến nó, tự nhiên lại thấy vui vẻ trở
lại, muỗi núi (thằng Tùng) lại hiện ra ngay, thiêng thật, nói chuyện với nó tí cho thư giãn cái nào.
- Nghỉ đi học, giờ đi làm nhiều việc quá, giờ mới nhắn tin được cho em.
- Láo nhỉ, tát chết giờ.
- Eo, bạo lực thế.
Trúc bật cười, nhắn lại:
- Thế hả, vậy gọi chị đi, nhẹ nhàng nhường nhịn ngay.
- Trúc ơi.
- Gì?
- Nhớ..
- Vãi, hết mùa rồi, không bắt được Cào cào đâu, bao giờ có, ship cả cỏ lên cho mà nuôi.
- Ôi, Trúc ơi, kaka..
Muốn lảng sang chuyện khác nên giả vờ ngây ngô bảo nó:
- Mấy cái cây trước cửa chắc lá um tùm rồi đấy, đu đi cho nó rụng bớt lá. Hihi. Cho tớ gửi lời hỏi thăm sức khỏe hai bác. Có chút việc rồi, lúc
khác nhắn tin nhé.
Mình muốn có một người bạn đã. Chuyện khác tính sau. Nó phải hiểu được điều đó, nếu không thì tiễn.