"Thằng con trai mà lão nhắc đến đây hả? Nhóc, mày đang làm cái gì rồi? Một tháng có trả được hết nợ thật không?"
Người của bên cho vay nặng lãi tìm đến như mọi khi, túm cậu lại không cho di
chuyển, gã nào gã nấy đều xăm trổ đầy mình, mặt mũi hung dữ khác hẳn
những người cho vay cũ. Bố lập tức đổi thái độ nịnh hót, van nài bọn
chúng đầy xấu hổ.
"Đúng vậy đúng vậy, con trai tôi hoàn toàn có khả năng đó anh Đại, anh, anh tin tôi một lần đi."
Hiểu Ngụy khó chịu mùi thuốc lá, bức xúc vì bị túm lấy gáy cổ như xách chó
mèo, vùng vẫy muốn hất tay bọn họ ra. Nào ngờ sau đó bị tát một cú giáng trời tới chảy máu mũi, cậu thấy máu đang chảy tong tỏng xuống sàn đất
thật rõ ràng. Chỉ thấy bố đang phân trần điều gì đó, rồi gã nắm cổ áo
cậu đầy phẫn nộ.
"Mẹ nó! Một thằng điếc thì làm cái gì ra nhiều tiền được!"
Vì không chứng minh được sẽ trả hết nợ sớm, bọn chúng quyết định đưa Hiểu
Ngụy tới chỗ làm của bang hội để tiện canh chừng, nếu không trả thì một
trong hai phải để lại mạng cho chúng. Hiểu Ngụy rõ ràng không muốn, nói
ngắt quãng đáp trả.
"Trả, không! Bố, không, con không!"
Đám cho vay nặng lãi này ra tay đánh người còn tàn ác hơn đám cũ, bố nhìn
cậu bị đánh đập rồi lôi lên xe đưa đi mà không nói được lời nào, ông
biết mình còn không bằng rác rưởi, nhưng rõ ràng trận cá độ đó đã sắp
thắng tới nơi rồi, chỉ cần thêm vài lần nữa sẽ có đủ tiền làm lại cuộc
đời!
Sau đó, đã vài ngày liền không thấy Hiểu Ngụy tới chỗ làm.
Tuyết Nhi đã mấy lần gọi cảnh sát đều bị từ chối, đương nhiên rồi, báo
mất tích chỉ có thể người thân tới xác nhận. Bọn họ cũng muốn tìm chú
Đằng để hỏi chuyện, nhưng ông ấy như thể trốn biệt tăm biệt tích luôn
vậy.
Nghe tiếng chuông ở cửa tiệm, cả ba người đồng loạt quay ra
nhìn, tuy người đến là Lục Cẩn Tranh nhưng hiện tại đều đang cùng hội
cùng thuyền rồi. Tuyết Nhi sốt ruột không giữ bình tĩnh được, chưa chờ
Cẩn Tranh lên tiếng đã nói trước.
"Lục tổng! Anh có thể nào thuê
người đi tìm Hiểu Ngụy được không? Giống tổng tài trong phim ấy! Anh có
quen biết xã hội đen không? Anh...ưm, ưm!"
Chủ tiệm không nghe
nổi nữa đành bịt miệng cô lại kéo ra chỗ khác, Cẩn Tranh cũng rất lo cho Hiểu Ngụy. Những người ở tiệm nói Hiểu Ngụy không biết có nhận được tin nhắn không, chứ gọi điện đều thấy cậu tắt máy trước. Anh lại muốn khi
tìm được cậu sẽ lập tức bắt cậu phải nhận chiếc máy đời mới nhất dành
cho người khiếm thính, rồi lại muốn cậu ở nhà của anh để tiện chăm sóc,
mỗi lần như vậy lại thấy bản thân vô cùng đi quá phận, chắc chắn sẽ
khiến Hiểu Ngụy càng tránh xa mình hơn rồi.
"Không phải tôi không tìm người thuê, tôi hiện vẫn đang chờ tin từ họ..."
"Làm phiền anh nhiều rồi, việc tìm Hiểu Ngụy vẫn để chúng tôi lo thì hơn" -
Anh chủ tiệm rõ ràng rạch ra ranh giới - "Cảm ơn anh đã có ý tốt với cậu ấy, bao giờ có tin tôi sẽ báo"
Tuyết Nhi mở to mắt với anh, có bị đần hay không mà không biết Cẩn Tranh có tình cảm với Hiểu Ngụy hả?
"Đúng vậy, Lục tổng đừng nghe tiểu Tuyết nói nhiều mà để trong lòng" - Phó Nghĩa cũng tiến tới đứng cạnh chủ tiệm đồng tình.
Lục Cẩn Tranh đứng đó bồi hồi một lúc lâu, Tuyết Nhi thật muốn quở trách cả hai, nhưng thái độ của Phó Nghĩa lạnh lùng hơn mọi khi khiến cô chợt
khựng lại. Chủ tiệm đưa menu cho Cẩn Tranh, mỉm cười.
"Mời quý khách chọn món."
"Tôi thích Hiểu Ngụy."
Cẩn Tranh nghiêm túc trả lời.
"Người thích em ấy nhiều lắm"
"Tôi không phải người giỏi thể hiện bằng lời nói, trước mắt tôi nhất định sẽ tìm lại được Hiểu Ngụy đã."
Quyển menu đã được thu về, nó chỉ là một bài kiểm tra đơn giản của chủ tiệm,
vừa là cách để giúp Cẩn Tranh nhìn rõ được lòng mình hơn. Nếu nhận lấy
nó, việc giữa Hiểu Ngụy và anh sẽ hoàn toàn chấm dứt. Phó Nghĩa hiểu ý
đồng đội, cũng muốn chấm dứt sự mập mờ đôi bên này.
Thật ra nhìn
bằng mắt thường cũng biết Cẩn Tranh đã lo lắng cho Hiểu Ngụy nhiều thế
nào, dưới bọng mắt thâm quầng vì thiếu ngủ dài ngày, đôi lông mày lúc
nào cũng nhíu lại lo âu. Cứ tan làm sẽ lại ghé qua đây xem xét tình
hình, còn không ngừng tìm nhiều cách để tìm lại Hiểu Ngụy nữa.