Thấy bóng anh trai mình khuất hẳn, Phoebe mới dám chạy vào đỡ cô ngồi dậy.
“Melly, ta xin lỗi…Khi ta biết được sự thật thì đã quá muộn…Xin lỗi vì đã không tin ngươi…Ta vừa gặp đại hoàng tử Kreiss, ngài ấy đã kể cho ta toàn bộ
sự việc. Ta không biết phải làm gì để tạ lỗi với ngươi nữa…Ta thành thật xin lỗi…” - Phoebe quỳ rạp xuống, lặp đi lặp lại lời xin lỗi hệt như
một con rối bị hỏng.
“Người cần phải xin lỗi tôi là anh trai cô,
không phải cô. Trước hết thì, mong cô giúp tôi một chuyện đã.” - cô đỡ
công chúa dậy, khẽ thì thầm điều gì đó.
Nàng ta gật đầu, sau khi
kể cho Melly toàn bộ kế hoạch của Kreiss, nàng bắt đầu dẫn cô đi theo
lối bí mật. Đường bí mật này nằm ở sâu dưới cung điện nên nó toả ra mùi
ẩm mốc khó chịu, khiến cô nhớ tới nhà lao - nơi cô bị tra tấn - nên có
chút sợ hãi.
Mặt khác, cũng do lâu rồi cô không đi lại nhiều như
vậy nên tốc độ của bọn họ khá chậm, khi ra được ngoài cũng là lúc trời
gần sáng, khi kế hoạch chuẩn bị bắt đầu.
Ở nơi đây, chỉ cần mặt
trời vừa ló rạng là đã có thể nhìn rõ mồn một mọi thứ, nên thời điểm lý
tưởng nhất để hành động là khi mặt trời chuẩn bị mọc.
...----------------...
Nói sơ qua môt chút về kế hoạch của họ:
- Phoebe đã kể cho Kreiss về âm mưu của anh trai mình, cô lén nghe được
rằng sẽ có một cuộc phục kích lúc gần nửa đêm, bởi nếu có người Ai Cập
bị thương vong, họ cũng không thể trách người Hittite được. Trong trường hợp họ dám đòi đền bù, người Hittite sẽ lấy cớ là tưởng rằng thích
khách đột nhập, ngược lại còn tiện tay hắt luôn nước bẩn lên họ: “Người
Ai Cập làm gì bí mật lúc nửa đêm tại đất Hittite này? Phải chăng là định ăn trộm?”
- Vậy nên anh và đoàn tuỳ tùng quyết định rời đi lúc
mặt trời chuẩn bị mọc, bởi đó là thời gian đổi ca canh gác, người vừa
rời đi thì uể oải mệt mỏi, người mới tới thì chưa sẵn sàng, một thời
điểm hết sức hoàn hảo.
- Phoebe khi nãy đã báo tin giả cho Jethro
để dụ hắn rời phòng, nhân cơ hội ấy cứu Melly, rồi bí mật dẫn cô ra
ngoài thành. Bọn họ sẽ gặp nhau bên ngoài, và trở về Ai Cập lúc gần
trưa.
...----------------...
Đứng ở cổng thành một hồi lâu,
cô bắt đầu cảm thấy bất an. Tại sao phía xa kia lại ồn ào tới vậy? Chẳng lẽ mọi chuyện bại lộ rồi?
“Nghĩ đi, Melly. Nghĩ đi! Một tên đa
nghi như Jethro lại cho người khác qua lại lúc đang bàn bạc sao…? Hỏng
rồi!” - cô đăm chiêu suy nghĩ, rồi như nhận ra điều gì đó, cô chạy ngược lại phía cung điện.
“Đợi đã! Melly!” - Phoebe gọi với theo.
Bất chấp việc bản thân đang đi chân trần cùng những vết thương trên lưng
đang không ngừng đau nhức, cô chạy thục mạng về phía ấy để mong đến kịp
lúc.
Melly châm lửa làm cháy một phần nhỏ của khu vườn rồi lén
rời đi, nhưng đột nhiên, khi hướng mắt lên tường thành cao vời vợi, cô
thấy gã Jethro đang giương cung ngắm bắn cái gì đó, dường như là một
thực thể đang chuyển động bởi hắn liên tục điều chỉnh hướng mũi tên.
Đưa mắt theo hướng mũi tên của gã, cô thấy ở đằng xa ấy là một đoàn người.
Là Kreiss và đoàn tuỳ tùng! Hắn định bắn tên vào anh!
Nghĩ tới đó, cô lại tiếp tục chạy về hướng anh, đôi chân trần ấy
đã chảy máu từ lâu, cả tay chân đều xước xát do cô đã vấp ngã vài lần
trên con đường đầy đá và sỏi này.
Thật may mắn, anh vẫn luôn di
chuyển khiến hắn khó xác định mục tiêu. Trong tầm có thể nghe thấy âm
thanh, cô mới hét lên: “Kreiss! Cẩn thận!”
Nhưng thật sai lầm,
bởi khi anh quay lại nhìn cô, cũng là lúc anh phải dừng lại đôi chút.
Lợi dụng thời cơ ấy, Jethro giương cung, rồi thả tay. Lúc này Melly đã ở rất gần, cô bật nhảy về phía trước, ôm anh ngã nhào sang một bên, nhưng trước đó, cô đã bị trúng mũi tên của gã.
“Melly!” - Kreiss nhìn cô với vẻ mặt tái mét, bởi hơi thở của cô giờ rất yếu ớt.
Hắn ta khẽ tặc lưỡi, lại tiếp tục giương cung lên. Lần này gã không thể bắn được, do đoàn tuỳ tùng đã cảnh giác hơn nên họ dàn hàng xung quanh để
bảo vệ anh.
Anh ra lệnh cho mọi người làm theo kế hoạch, lập tức
ra khỏi thành; bản thân cũng nhanh chóng bế cô theo nhưng cũng cẩn thận
để không làm đau cô.
Jethro muốn ra lệnh cho đám lính phong toả
cổng thành, nhưng do đám cháy khi nãy Melly gây ra đã lan rộng mà họ
phải đi dập lửa.
Đến khi gã chạy xuống, toàn bộ người Ai Cập đã
rời khỏi thành từ lâu. Phoebe lúc này đi ra từ trong đám cháy, bình tĩnh đến bên cạnh hắn.
“Em có tấm lòng cao cả thật đấy, Phoebe. Nếu
không nhờ em, chúng ta có thể trả thù cho Finn được rồi! Tại sao em lại
giúp lũ man di đó?” - Jethro quát lớn.
“Em không muốn hoàng huynh
phạm sai lầm thêm nữa. Em…đã cho người đi điều tra, Melly chính là người đã đưa tay ra cứu giúp Finn! Chúng ta đã ngược đãi với ân nhân đấy!” -
công chúa quỳ xuống, ôm lấy mặt khóc.
“Cái gì?” - hắn không tin vào tai mình.
“Chúng ta đã sai rồi! Melly là ân nhân của chúng ta đấy!” - Phoebe liên tục đấm vào chân anh trai mà khóc.
Jethro loạng choạng nhớ lại mọi chuyện. Hình như cô đã rất nhiều lần nói rằng
cô không liên quan đến Finn, người Ai Cập không hành hạ hoàng tử
Hittite, là do gã bị thù hận che mờ hai mắt nên không để tâm tới lời của cô…
“Không thể nào!”
Gã quỳ thụp xuống hét lớn, tiếng hét đau đớn như muốn xé toạc tâm can của mọi người…
Từ bây giờ, hắn sẽ phải sống trong đau đớn dằn vặt hết ngày này qua ngày
khác; đó là hình phạt tất yếu mà hắn phải chịu đựng để trả giá cho hành
động của mình…