Sau khi Dương Huy bị anh trai thẳng tay tiễn ra khỏi nhà, cuộc sống của
Dương Vũ Hàn và Lưu Hạo Thần trở lại quỹ đạo bình thường, thậm chí còn
mặn nồng hơn trước. Không có tên nhóc kia ngáng đường, hai người thoải
mái trao nhau những cử chỉ âu yếm, quấn lấy nhau bất cứ khi nào, ở bất
cứ đâu. Lưu Hạo Thần chẳng còn lăn tăn về việc làm bot, thoải mái rơi
vào vòng tay rắn chắc của Vũ Hàn, để anh phục vụ ngày ngày đêm đêm.
Như đêm hôm trước, Dương Vũ Hàn dẫn theo Lưu Hạo Thần đi khai trương một
quán bar, vẻ đẹp phóng khoáng ngang tàng của Hạo Thần dưới ánh đèn điên
loạn lại càng trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết, nhắc Vũ Hàn nhớ tới lần
đầu tiên hai người gặp nhau. Anh không thể kiềm chế được mà kéo người
tình nóng bỏng tới một khách sạn tình nhân gần đó. Hai người có chút
hơi men lại trong cơn say tình, dùng tất cả tinh lực mạnh mẽ của đàn ông cùng tình yêu nồng nhiệt cháy bỏng mà lao vào nhau, hai thân thể quấn
quýt giữa những tiếng va chạm ướt át, tiếng rên rỉ, thở dốc, cùng những
lời thì thầm yêu thương khêu gợi. Cuộc làm tình điên cuồng này kết thúc
như thế nào chính Lưu Hạo Thần cũng không biết. Khi cậu tỉnh dậy đã là
giữa trưa ngày hôm sau. Dương Vũ Hàn vẫn nằm bên cạnh, một tay quàng qua ôm lấy eo cậu.
- Chào buổi sáng! - Dương Vũ Hàn nói trong khi vẫn nhắm mắt.
- Buổi trưa rồi!
- Vẫn còn sớm\, ngủ đến tối nào.
- Anh không dậy chuẩn bị đi\, sắp đến giờ bay rồi đấy.
Dương Vũ Hàn mở mắt ra, nhìn gương mặt đẹp trai của người yêu chăm chú rồi thở dài:
- Sắp phải xa em mấy ngày\, làm sao chịu được đây?
Lần này anh phải về Dương gia, mấy ngày nữa Dương Huy sẽ sang Hàn, hai cha
gọi anh về chia tay thằng bé. Ban đầu, ba Dương còn bắt anh phải đi cùng nó, sợ rằng con trai cưng lần đầu một mình xa nhà sẽ bỡ ngỡ. Nhưng
Dương Huy vẫn còn giận dỗi anh vì đã thẳng thắn về tình cảm của hai
người nên nó muốn đi một mình, không cần mang theo bảo mẫu.
Lưu Hạo Thần chợt nảy lên mong muốn Vũ Hàn sẽ rủ mình cùng về Dương gia,
mặc dù cậu cũng sẽ từ chối anh thôi nhưng trong thâm tâm vẫn chờ đợi lời mời đó, giống như việc xác định quan hệ của cả hai đã tiến thêm một
bước. Nhưng Hàn không đả động gì đến việc ấy. Người thông minh tinh tế
như anh không thể vô tình không nhận ra, chỉ là anh không muốn.
Lưu Hạo Thần bị những suy nghĩ quá mức lòng vòng, bi lụy của mình làm cho phiền chán. Cậu giả bộ liếc xéo anh:
- Hôm qua đủ cho mấy ngày rồi đấy\, giữ lấy mà dùng dần.
Dương Vũ Hàn hoảng hốt:
- Ôi\, nhưng anh lỡ rửa sạch cho em rồi\, mấy ngày anh đi em lấy gì mà dùng đây?
Lưu Hạo Thần đấu võ miệng không thắng được Dương Vũ Hàn liền thượng cẳng
chân hạ cẳng tay khiến anh kêu lên ối ối, có đời thuở nhà ai thuê vệ sĩ
về mà còn bị vệ sĩ đánh nhiều hơn cả kẻ thù không, Dương Vũ Hàn anh đây
đúng là thiệt thòi rồi.
Hai
người giỡn nửa ngày trên giường, Dương Vũ Hàn dù không nỡ xa người yêu
nhưng vẫn phải lên máy bay về Dương gia. Không hề biết rằng chuyến đi
lần này sẽ khiến mối quan hệ của cả người thay đổi vĩnh viễn.
Dương Vũ Hàn về tới Dương gia vừa kịp giờ ăn tối, anh biết cả nhà ngoài Dương Huy ra thì ai cũng bận rộn, nên thà dành thêm một ngày ở bên Lưu Hạo
Thần còn hơn về sớm để đối mặt với căn biệt thự vắng tanh.
Thế nhưng bữa cơm hôm nay lại không đông đủ, papa Lâm không có nhà. Dương
Vũ Hàn vừa gắp một đũa ngồng cải cho Dương Huy vừa hỏi ba Dương:
- Papa hôm nay không về ăn cơm ạ?
Dương Huy trừng mắt nhìn anh trai, nó ghét nhất là ăn ngồng cải, nó muốn gắp
vứt đi nhưng nhìn ánh mắt cảnh cáo của Dương Vũ Hàn lại phải ngoan ngoãn cúi đầu ăn. Anh trai rõ ràng còn chưa bỏ qua cho nó, đấy, nếu mà nó đòi anh sang Hàn cùng thì đảm bảo đời nó sẽ rất thảm. Ai dại gì mà tự lấy
đá đập chân mình. Ba Dương không để ý cuộc chiến nho nhỏ giữa hai con
trai, ông trả lời câu hỏi của Dương Vũ Hàn, giọng rầu rĩ:
- Papa con đi công tác ngày kia mới về\, dạo này ông ấy bận rộn lắm\, chẳng quan tâm đến ta gì cả.
- Con bảo rồi\, hai người nhanh tìm người thừa kế rồi cùng nhau du lịch thế giới đi.
Ba Dương bật cười lắc lắc ngón tay:
- Xem ra thằng nhóc này sốt ruột lắm rồi. Yên tâm đi\, không lâu nữa
đâu\, cả Dương thị lẫn Lâm thị đều là của con. Nhưng mà có chút chuyện
cần bàn\, cứ ăn xong rồi nói.
Chủ tịch Dương có hai người con trai. Dương Huy giống hệt ngài Lâm lúc trẻ
nên được ông đặc biệt nuông chiều. Thằng bé thông minh, lanh lợi nhưng
tính cách tùy tiện, không hứng thú với việc kinh doanh của gia đình.
Dương Vũ Hàn thì khác hoàn toàn. Anh thừa hưởng sự ôn hòa, trầm ổn của
ngài Lâm và sự khôn khéo mềm mỏng nhưng không kém phần dứt khoát, quyết
liệt của chủ tịch Dương. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ làm gì khiến ông phật ý, chưa kể đôi lúc anh còn tỏ ra nhạy bén, sáng suốt trong
công việc hơn cả ông lúc xưa. Vì vậy, Dương Vũ Hàn dường như cầm chắc
chức danh chủ tịch tương lai, chỉ đợi ba Dương từ chức, chuyển giao lại
cổ phần cho anh. Việc điều anh về làm tổng giám đốc Vạn Hoa cũng là đặt
một viên gạch cho đường tới chiếc ghế chủ tịch của anh sau này.
Thế nhưng hôm nay, đứng trong phòng làm việc của chủ tịch Dương, Dương Vũ
Hàn lần đầu tiên cảm thấy chiếc ghế chủ tịch đang xa dần khỏi tầm với.
Dương Thị đang có tham vọng mở rộng việc kinh doanh khu vực Châu Á - Thái
Bình Dương, bắt đầu từ Singapore. Dương Thị có thể là ông lớn ở trong
nước, nhưng ở thị trường mới chẳng khác nào một tân binh. Với tiềm lực
của mình thì chiếm lấy thị phần ở các nước Đông Nam Á không phải việc
không thể, nhưng thời gian và tiền bạc phải tiêu tốn chắc chắn không ít. Vì vậy, chủ tịch Dương đã lựa chọn một phương án tối ưu hơn nhiều, đó
là tạo ra một cuộc hôn nhân thương mại giữa Dương Vũ Hàn và con gái của
Lý gia - một gia tộc lớn ở Singapore, cũng là trùm công nghệ ở đảo quốc
sư tử này. Sự kết hợp này nhất định gây tiếng vang lớn, đối với cả hai
đều có lợi, tuyệt đối không có hại.
- Cha đã gặp Lý tiểu thư\, là một cô gái rất bản lĩnh và có năng lực\, con chắc chắn sẽ thích cô ấy.
- Cô ta đồng ý?
- Đương nhiên\, cô ấy rất giống con.
- Nếu con từ chối? - Dương Vũ Hàn hỏi dù đã biết câu trả lời.
Chủ tịch Dương nhìn con trai, bình thản nói:
- Ta biết con sẽ không từ chối.
Không có ai trên đời này hiểu
Dương Vũ Hàn hơn ông, ông đã nhìn anh từ khi mới lọt lòng cho đến khi
trở thành một chàng trai vững vàng như hiện tại.
Chủ tịch Dương biết rằng, con trai ông vốn không có trái tim.
Ông vì tình yêu mà gắng sức xây dựng lên một Dương thị như bây giờ, nhưng
Dương Vũ Hàn thì khác, tình yêu đối với anh chỉ là hòn sỏi nhỏ ven đường không đáng bận tâm, nếu nó cản bước tới đích của anh, anh sẵn sàng đá
nó đi không thương tiếc.
Và ông đã đúng.
Dương Vũ Hàn chấp nhận cuộc hôn nhân này. Với điều kiện sau này anh sẽ trở thành Tổng giám đốc khu vực Đông Nam Á của Dương thị.
Sau bốn ngày ở Dương gia, Dương Vũ Hàn trở về thành phố A. Vừa xuống sân
bay, nhìn thấy Lưu Hạo Thần đứng đợi mình, lần đầu tiên, anh nếm được
cảm giác chua chát. Nhưng anh rất nhanh gạt đi, đeo lên nụ cười thường
trực:
- Sao em bảo anh tự bắt
taxi về mà? - Dương Vũ Hàn ôm lấy eo Hạo Thần\, thân mật trao cho cậu nụ hôn mặc kệ ánh mắt sáng quắc của những thiếu nữ xung quanh.
- Vì ai đó nài nỉ ghê quá chứ sao. Nếu em không tới anh lại khóc ở đây mất.
- Đúng rồi\, đúng rồi\, anh nhớ em chết đi được.
Vũ Hàn vẫn ôm eo Hạo Thần, lôi lôi kéo kéo cậu ra cửa. Cậu vẫn chưa có
bằng lái ô tô, Vũ Hàn lại sợ đi xe máy nên cả hai lại phải bắt taxi về.
Những ngày sau yên ả trôi qua, Dương Vũ Hàn mỗi ngày đều phân vân nên nói cho Hạo Thần biết hay không? Anh sợ nếu nói ra cậu sẽ dứt khoát chia tay
anh.
Vậy thì anh sẽ nói chia tay trước.
Việc này thì anh không nỡ.
Dương Vũ Hàn không ngờ một ngày mình lại trở thành kẻ dùng dằng thiếu quyết
đoán. Những ngày ngọt ngào ở bên Hạo Thần đã khiến cho sự sắc bén, lạnh
lùng tuyệt tình của anh đã dần bị mài mòn rồi. Vậy nên, Vũ Hàn quyết
định sẽ lựa lời thuyết phục Hạo Thần, anh tin vào tình yêu của cậu dành
cho anh, cũng tin vào tài ăn nói của mình.
Có điều, Vũ Hàn mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói với Hạo Thần.
Một ngày nọ, thư ký xinh đẹp nóng bỏng đang ngồi soạn lại giấy tờ để đem
trình ký thì có cuộc gọi từ lễ tân. Phía bên kia thông báo có một cô gái họ Lý tự xưng là hôn thê của Tổng Giám đốc đến gặp.
- Cô ấy đâu rồi?
- Đang ngồi đợi - Em gái lễ tân hạ thấp giọng\, thì thầm - Liệu có phải lừa đảo không?
- Chưa nghe thấy sếp tổng có hôn thê bao giờ\, để tôi đi báo anh ấy. Cô
cứ phục vụ cô ta cho chu đáo\, hỏi cô ta có dùng trà\, cà phê gì không
thì mang ra.
Nói xong, thư ký
xinh đẹp nóng bỏng đi tới phòng Tổng giám đốc, trong đầu mang đầy nghi
vấn. Không phải sếp tổng là gay sao? Lại còn nằm dưới nữa, sao lại có
hôn thê được? Chẳng lẽ lại lấy làm bình phong?
Lúc này, Lưu Hạo Thần cũng ở trong phòng, thư ký xinh đẹp nóng bỏng thâm sâu liếc nhìn cậu một cái rồi nói:
- Cậu Thần có thể ra ngoài một chút để chúng tôi nói chuyện được không?
Đợi Lưu Hạo Thần đi ra ngoài, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Dương Vũ Hàn, cô nói:
- Có một cô gái tự nhận là hôn thê của anh đang ở sảnh chờ.
Nhìn biến hóa rất nhỏ trên mặt Dương Vũ Hàn, thư ký xinh đẹp nóng bỏng đã có thể chắc chắn thân phận của cô gái kia. Ý tứ liếc nhìn ra cửa, cô hạ
thấp giọng:
- Có cần tôi bảo cô ấy đi không?
- Không cần\, để tôi ra gặp.
Nói rồi, Dương Vũ Hàn đứng dậy bước ra cửa, đơn giản nói với Lưu Hạo Thần là đi gặp đối tác.
Cùng lúc đó, một tin tức nóng bỏng tay được bắn cho giới truyền thông.
Đại thiếu gia Dương thị - Dương Vũ Hàn kết hôn cùng Đại tiểu thư Lý thị - Lý Doanh. Đám cưới đã ấn định ngày giờ.