Cả đêm Tư Duệ không tài nào chợp mắt nổi, cô sợ những ký ức đen tối sẽ
ùa vào xâm lấn tâm trí cô. Hai mắt cô sưng đỏ vì khóc quá nhiều. Lần đầu tiên cô tự nhận biết bản thân là một kẻ thất bại, đau lòng hay tủi thân thì chỉ biết khóc nức nở đến khi không khóc được nữa thì thôi...
Trong lòng Tư Duệ bình yên nhất cũng nhờ Mạc Chính Thần, đau lòng nhất cũng
là Mạc Chính Thần và thất vọng nhiều nhất cũng duy bởi Mạc Chính Thần.
Tư Duệ ngây thơ ở nơi xứ người lạ lẫm đâu biết hết được khó khăn thế nào hay vất vả cùng cực ra sao. Có lẽ Mạc Chính Thần đã từng trải qua nên
anh hiểu, anh mới không cho phép người con gái mình thương chịu vất vả.
Nhưng Tư Duệ lại chỉ biết nghĩ mọi thứ tốt đẹp mà anh dành cho cô là sự
giam hãm, là sự tù túng, là ý nghĩ độc tài của một mình anh...
Tư Duệ vì tin lời Lena-một người bạn lạ mặt ở xứ người, lại đi hận chính
người đàn ông thương cô nhất, người đàn ông dành tất cả những thứ tốt
đẹp nhất cho cô. Cô biết bản thân rất đau khổ nhưng cô nào biết được Mạc Chính Thần còn đau khổ hơn cô. Anh không những đau về mặt tinh thần mà
còn đau về mặt thể xác khi làm phẫu thuật thất bại nhiều lần...
Cái cảm giác nhìn người mình thương rời khỏi mình nó đau lắm, đau như vạn
tiễn xuyên tâm vậy. Rõ ràng đã từng có, từng là của nhau, nhưng nói đi
là đi dễ dàng vậy cơ chứ, đi tận 4 năm trời. Mạc Chính Thần đưa thẻ cho
cô vì anh biết cô vừa ra nước ngoài lần đầu sẽ không có tiền, anh cũng
không muốn cô vất vả đi làm thêm cực khổ. Nhưng trong mắt Tư Duệ thì
việc anh cho cô tiền y như việc anh trả tiền cho một con điếm rẻ tiền
khi vừa kết thúc cuộc vui. Nên Tư Duệ khinh bỉ không hề động đến một
đồng nào cả. Vì vậy đến mấy tuần nay tiền trong thẻ vẫn còn nguyên, anh
cũng chỉ nghe từ Lena rằng cô sống rất tốt...
Cô sống tốt nhưng
anh thì không, tốt thế nào được cơ chứ. Mắt thì không nhìn thấy được, ăn cũng chẳng nuốt nổi, ngày ngày nằm trên giường chỉ để chờ đợi ai đó đến giúp đỡ anh. Mỗi lần nghe giọng người con gái nào đó có nét giống Tư
Duệ, Mạc Chính Thần lại hỏi Thẩm Hân Nghiên một câu đau lòng...
"Có phải cô ấy về rồi không..."
Hân Nghiên đương nhiên không đáp, vẫn động tác quen thuộc thay băng cho
anh. Lúc đấy bản thân Mạc Chính Thần cũng hiểu anh đã lầm rồi, nhớ quá
nên sinh ảo tưởng...
Mà Tư Duệ cũng vô tâm thật đấy, đi lâu như vậy cũng không gọi cho anh bất kỳ một cuộc điện
thoại nào. Chắc có lẽ cô đã tìm được người con trai ngoại quốc nào đó
cùng tuổi cô, cùng làm những việc các cặp đôi yêu nhau thường làm, rồi
họ sẽ cưới nhau và có với nhau những đứa con lai xinh đẹp. Mạc Chính
Thần đau lòng cười trừ, cười cho bản thân là một tên thất bại, lần đầu
tiên trong đời anh tự nhận mình là kẻ thất bại...
Mạc Chính Thần
không biết buổi tối trăng có sáng không vì mắt anh bị thương. Tư Duệ
cũng chẳng biết trăng ngoài kia có sáng không vì mắt cô đã sưng đỏ đẫm
lệ. Bọn họ hợp nhau đến thế nhưng rồi vẫn chẳng là gì của nhau. Bọn họ
có duyên phận như thế nhưng vẫn đành lòng bỏ nhau mà đi...