Mạc Chính Thần nằm trên giường bệnh, xung quanh mắt được quấn một tấm
lụa trắng, tước đi khả năng quan sát của anh. Đây chính là hậu quả của
trận đau đầu tối hôm qua...
Anh dự định sẽ dậy thật sớm để cùng
cô ăn bữa cuối cùng, sẽ tự tay lái xe đưa cô ra sân bay và cuối cùng là
nụ hôn tạm biệt. Nhưng dường như ông trời chán ghét anh đến mức làm cho
đôi mắt của anh bị mù lòa ngay trong đêm. Tất cả dự định trước đó đều vỡ tan tành...
Những tưởng cô sẽ lặng lẽ đi không một lời từ biệt,
tuy nhiên Tư Duệ lại chủ động gọi điện thoại cho anh. Nhưng khi điện
thoại reo lên, Mạc Chính Thần lại không có can đảm nghe máy. Vì anh
không nỡ để cô rời đi, cũng không nỡ ép cô sống chung với một tên mù lòa cả đời. Nên Mạc Chính Thần mới để Thẩm Hân Nghiên nghe máy. Mà Thẩm Hân Nghiên chính là vị bác sĩ nữ đại tài mà Hoàng Cảnh Thiên theo đuổi...
"Anh nhất thiết phải làm vậy à..."
Hân Nghiên chăm chú gọt táo nhưng vẫn không quên hỏi Mạc Chính Thần. Cô
cũng nghe Cảnh Thiên kể sơ sơ về chuyện tình tiểu bạch thỏ của Mạc Chính Thần...
"Ừ...cô ấy vì anh chịu khổ nhiều rồi..."
"Theo em biết thì anh không phải kiểu người dễ từ bỏ như vậy..."
"Bởi vì em chưa từng yêu ai cả Hân Nghiên...nên em sẽ không hiểu đâu..."
Thẩm Hân Nghiên là một người con gái mạnh mẽ xuất thân trong gia đình có
truyền thống hành y lâu đời. Nên từ bé cô đã được bố rèn luyện để luôn
giữ được bình tĩnh trước mọi việc, đặt biệt là lúc phẫu thuật cho bệnh
nhân...
"Nếu lần này thất bại nữa thì anh sẽ bị mất thị lực vĩnh viễn đấy..."
Mạc Chính Thần bình thản cười nhẹ, đây cũng đâu phải lần đầu phẫu thuật mắt thất bại cơ chứ...
"Vậy thì phiền em ngày nào cũng phải kể cho anh nghe về cô ấy...hôm nay cô
ấy đi đâu, làm gì, ăn đủ bữa không...đã yêu ai khác chưa..."
Mạc
Chính Thần buông nhưng anh vẫn mãi chấp niệm một mình Tư Duệ. Lỡ phẫu
thuật có thất bại thì ít ra anh cũng biết cô sống tốt, có người yêu
thương cô thật lòng, nhưng sẽ không bao giờ bằng tình yêu ích kỉ anh
dành cho cô...
"Cô ấy chỉ đi bốn năm thôi mà...anh đừng tiêu cực thế chứ..."
Hân Nghiên cười trừ liền đưa táo cho Mạc Chính Thần ăn lót dạ. Huống chi
Mạc Chính Thần vừa là bệnh nhân, vừa là người anh trai kết nghĩa mà cô
quý mến nhất...
"Bố anh biết chuyện của anh và Tư Duệ chưa..."
"Có chuyện gì có thể qua mắt ông ta sao...nhưng ông ta không quan tâm đâu..."
Mạc Chính Thần đã bị như vậy rồi, thì người làm cha như Mạc Chính Khiêm
chẳng lẽ lại ngăn cản anh. Ông đã không cho Chính Thần một gia đình đúng nghĩa, chẳng lẽ lại cướp đi tình yêu đầu đời của nó. Danh gia vọng tộc
là gì cơ chứ, chỉ vì bốn cái chữ vô tri vô giác đó mà ông mất đi người
phụ nữ mình yêu nhất và cũng chính là mẹ của Mạc Chính Thần. Để rồi đến
tuổi gần đất xa trời, ông lại thấy bản thân thật cô độc...
"Bố anh đã dùng cả đời để bù đắp cho anh..."
"Ừ...anh biết...anh cũng chưa bao giờ hận ông ta...chỉ là có chút thất vọng..."
Thẩm Hân Nghiên nói thêm vài ba câu với Mạc Chính Thần, đến khi điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh...
"Alo..."
-Đây có phải là số của cô Thẩm...
"Anh là..."
-Tôi là người đêm hôm qua...
"Anh muốn gì..."
-Muốn gặp cô thôi...
Thẩm Hân Nghiên vội vàng cúp máy, ngữ điệu nói chuyện với Mạc Chính Thần khác xa lúc nãy hoàn toàn...
"Em có việc nên đi trước nhé...sẽ có y tá đến chăm sóc sinh hoạt cho anh..."
Mạc Chính Thần nghe sơ qua cũng biết có điều gì đó bất thường. Anh vội trấn an Hân Nghiên...
"Có chuyện gì thì em hãy tìm Cảnh Thiên. Nếu khó nói với cậu ta thì hãy đến gặp Trần Quân Minh lấy lời khuyên. Còn nếu muốn dạy dỗ hắn ta thì gọi
điện cho Hoắc Thịnh Đình. Và muốn giết người mất xác thì Hạo Thuần
Vương...chắc em biết. Em chính là em gái của bọn anh, ngoài bọn anh ra
thì không có ai được phép bắt nạt em cả..."
Hân Nghiên nghe Mạc
Chính Thần nói xong thì cảm giác yên tâm lại tăng gấp bội phần. Nhưng
bọn họ phải biết rằng lý do tại sao Thẩm Hân Nghiên lại được mệnh danh
là 'Độc thần y'...