Cuồng Luyến Chi Ái 1: Em Phải Yêu Tôi

Chương 2: Lần đầu của cô


trướctiếp

Mạc Chính Thần thong thả bước vào lớp, đúng lúc thấy Lạc Phong đang ôm Tư Duệ, đáy mắt hiện lên tia giận dữ cực độ, cố tình nói lớn cho tất cả những người có mặt ở đấy nghe được, đặc biệt là Tư Duệ...

"Lại nữa sao..."

Nhã Tư Duệ nghe được giọng nói ma quỷ như đưa cô quay trở lại thực tại tàn nhẫn, liền dùng hết sức đẩy Lạc Phong đang ôm chặt cô ra, vẫn không dám nhìn Mạc Chính Thần, cô nghĩ anh ta sẽ gây hại cho Lạc Phong nhưng không biết mức độ thế nào...

"Vương thị hình như muốn phá sản sớm hơn dự kiến..."

Đúng như cô dự đoán, Mạc Chính Thần nói là làm liền, tính cách ngang tàn của anh ta vẫn vậy, chưa bao giờ thay đổi. Nhưng ngay lúc này đây, chẳng hiểu Tư Duệ lấy cái gan ở đâu ra tiến đến tát mạnh vào mặt Mạc Chính Thần...

Tiếng 'chát' lớn vang lên khiến mọi vật gần như ngưng đọng lại, những người có mặt ở đó được một phen hú hồn vì không thể tin được Nhã Tư Duệ lại dám tát cả Mạc thiếu. Bọn họ nghĩ cô bị điên rồi hay bị bệnh tâm lý mới dám làm như thế...

"Cậu đánh tôi vì hắn ta..."

Mạc Chính Thần chạm vào một bên má đỏ ửng có chút đau, cơn giận của anh đúng là bị cô chọc làm nó bùng lên không kiểm soát được...

"Cậu biết tôi sẽ không đả thương cậu...nhưng tên kia thì chưa chắc..."

Mạc Chính Thần liếc nhìn Lạc Phong, đúng lúc điện thoại trong túi anh đổ chuông...là cha Vương gọi tới...

-Mày đã làm gì Mạc Chính Thần hả...tại sao Mạc thị lại rút hết vốn đầu tư...

"Con..."

-Mày cút về đây cho tao...thật chẳng ra gì.

Lạc Phong cúp điện thoại, đôi mắt vẫn không chút sợ hãi, nhìn thẳng vào Mạc Chính Thần. Khóe miệng hơi nhếch lên tỏ vẻ khinh bỉ...

"Mạc thiếu chỉ có thủ đoạn hạ tiện đó..."



Mạc Chính Thần đương nhiên chả quan tâm, trước giờ cậu cũng chẳng đại nhân đại lượng gì...

Nhã Tư Duệ cư nhiên nghe hết cuộc đối thoại giữa cha Vương và Lạc Phong, đủ hiểu ông ấy tức giận đến cỡ nào. Cô không muốn vì một mình cô mà người cô yêu lại gây xích mích với cha đẻ của mình...

"Anh về lớp đi Lạc Phong..."

Nhã Tư Duệ liền trừng mắt nhìn Lạc Phong khiến anh hơi bất ngờ, trước nay cô chưa bao giờ nặng lời với anh, bây giờ lại xua đuổi anh như vậy khiến tim Lạc Phong đau nhói...

"Tư Duệ...em..."

Nhã Tư Duệ không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, cô mặc kệ Lạc Phong và Mạc Chính Thần đi thẳng vào lớp, nhưng vẫn bị anh ta kéo lại...

"Ra về đợi tôi..."

Nhã Tư Duệ không nói gì nhưng cơ thể cô không tự chủ được mà run rẩy, cô bước lại chỗ ngồi mà nằm gục xuống bàn, nhớ lại cơn ác mộng hai năm trước...lại đến nữa rồi...

Lạc Phong muốn ở bên cô lâu hơn một chút nhưng anh không thể liền lặng lẽ trở về lớp, tiết học lại bắt đầu bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra trước đó...

Cuối tiết, khi học sinh đã ra về hết, Mạc Chính Thần liền đẩy Nhã Tư Duệ xuống đất, một tay kiềm chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, hôn mạnh xuống cánh môi anh đào... "Ha..Duệ nhi...cậu thơm quá..."

Bàn tay hư hỏng liền cởi nhanh nút áo sơ mi trước khi ra, cùng lúc nước mắt Tư Duệ bắt đầu rơi xuống nhưng cô không hé răng nửa lời...

Mạc Chính Thần không quan tâm lắm, đã hai năm rồi...cậu không được chạm vào cơ thể cô rồi...

Chiếc áo sơ mi được cở phăng ra, lộ ra đôi gò bông xinh đẹp trắng nõn vẫn chưa phát triển hẳn, bị bao bọc bởi lớp áo ngực chật hẹp...

"Duệ nhi...Duệ nhi..."

Mạc Chính Thần liên tục gọi tên cô, lại mạnh tay đẩy áo ngực lên, đưa tay xoa bóp đôi gò bông nhỏ khiến hạt đậu trước ngực dựng đứng. Anh liền cúi xuống ngậm vào miệng...

Nhã Tư Duệ xoay đầu qua một bên, lòng đau như cắt, nhắm mắt lại an ủi bản thân sẽ nhanh thôi...sẽ nhanh thôi...



"Mở mắt ra nhìn tôi..."

Nhã Tư Duệ mở đôi mắt đã sớm ngập nước nhìn khuôn mặt của Mạc Chính Thần...

"Mẹ nó...khóc cái gì..."

Mạc Chính Thần kéo phăng chiếc váy cô đang mặc trên người ra, nhanh chóng thoát hết y phục trên người mình. Tiếp tục cuối xuống cắn mạnh trên ngực cô khiến Tự Duệ đau nhói liền la lớn. Lớp che đậy cuối cùng của cô bị anh gỡ bỏ, tinh thần Tư Duệ càng thêm hoảng loạn, cô không muốn...không muốn chút nào...

"Á...a...a...."

Mạc Chính Thần đưa cái thứ to lớn kia vào trong cơ thể nhỏ bé vẫn chưa phát triển hết của Tư Duệ khiến cô đau như bị xé ra làm hai...máu theo vật nam tính của nam nhân chảy xuống...

"Duệ nhi...cậu..."

Mạc Chính Thần tưởng cô đã trao trinh tiết cho Lạc Phong khi thấy họ ôm nhau nhưng cậu lại không hề hiểu được hiện tại Tư Duệ đang cảm thấy như thế nào mà tiếp tục động thân mạnh mẽ...

"Á...a...đau quá..."

Nhã Tư Duệ liền hét lên đau đớn, cô tưởng anh ta sẽ như hai năm trước không vượt giới hạn, nhưng anh ta điên thật rồi, cô cũng chỉ mới mười tám tuổi thôi mà, sao cô sống nổi với cái sự nhục nhã tận tâm can này đây...

"Duệ nhi...thả lỏng...thả lỏng..."

Nhã Tư Duệ không chống cự nữa, cô đưa tay lên miệng nhỏ cắn chặt để giảm một vài phần đau đớn dưới hạ thân, cắn đến mức rỉ máu nhưng vẫn không giảm được chút đau đớn nào...

Mạc Chính Thần để lại vô số dấu hôn đỏ rực trên cơ thể cô, làm cô suốt từ năm giờ chiều đến gần bảy giờ tối mới ngừng lại mà không quan tâm xem cảm xúc hiện tại của cô là gì...

"Vì em thể hiện rất tốt...nên tôi sẽ tha cho Vương thị một lần..."

Mạc Chính Thần mặc lại quần áo liền theo đoàn vệ sĩ rời đi, để lại Tư Duệ vẫn bất động nằm trên nền đất lạnh lẽo cùng máu vẫn dính trên váy cô...

trướctiếp