Nhã Tư Duệ đi lên lầu, trên miệng vẫn giữ nụ cười như cũ. Cô chả có gì
phải kích động trước câu hỏi của Hạo Thuần Vương cả, tất cả chỉ là diễn
xuất để thoát khỏi cái bầu không khí bức ép người ấy. Nếu cô đoán không
lầm thì khoảng mười giây sau sẽ nghe tiếng gõ cửa...
1...2...3...4...5...10
"Duệ nhi à...mở cửa đi em..."
Mạc Chính Thần biết cô khóa cửa trong, chỉ đành bất lực đập cửa gọi vọng
vào. Tư Duệ muốn nể bản thân cô thêm lúc nữa nhưng đến giờ phải diễn
thêm cảnh khóc lóc oan ức như vừa bị bắt nạt rồi...
"Anh im đi...anh bảo thích tôi mà lừa dối tôi đủ thứ, anh còn kêu bọn họ đến bắt nạt tôi..."
Nhã Tư Duệ nói giọng điệu ủy khuất, vừa nói vừa rặn ra vài giọt nước mắt không một chút giả trân...
"Không phải...em nghe anh giải thích..."
"Không bao giờ...tên lừa gạt khốn khiếp..."
Mạc Chính Thần bảo quản gia mang chìa khóa dự phòng lên để mở cửa thì thấy
Tư Duệ đang khóc nức nở, vô cùng đáng thương. Thói quen khi cô khóc hay
cảm thấy tủi thân liền ngồi gọn vào một góc...
"Sao em khóc lắm thế..."
Nhã Tư Duệ thầm nghĩ, cậu ta có bệnh hay không mà lại hỏi cô câu đấy...
"Kệ tôi..."
Mạc Chính Thần ôm chầm lấy cô, khẽ vuốt ve bờ vai đang run rẩy kia. Bình
thường cô mạnh mẽ lắm cơ mà, sao bây giờ lại trở nên yếu đuối thế này...
"Tôi xin lỗi...xin lỗi vì mọi chuyện.. tất cả là lỗi của tôi..."
Nhã Tư Duệ cười thầm trong lòng, cô ngừng khóc lại nói tiếp...
"Tôi không chấp nhận lời xin lỗi suông..."
"Thế em muốn gì..."
"Tôi muốn tự do ra ngoài..."
Mạc Chính Thần cau mày, thì ra đây mới là mục đích thực sự của cô...
"Không thể..."
Nhã Tư Duệ im lặng không nói gì, liền đẩy Mạc Chính Thần ra, cô lại thu về một góc như cũ...
"Hôm nay tốn công diễn cảnh khóc nhiều như vậy sao không diễn cho trọn vẹn đi..."
Nhã Tư Duệ đưa mắt ngấn nước nhìn Mạc Chính Thần. Lại nhìn vị trí bản thân
đang ngồi có gì đấy không đúng cho lắm "Duệ nhi ngây thơ của tôi
ơi...dẹp ba cái trò vặt vãnh của em lại đi...bình thường em uất ức đều
ngồi gọn vào góc mà khóc lóc cơ mà...tôi không có tâm trạng chơi đùa
cùng em đâu..."
Mạc Chính Thần xoa nhẹ má cô, đôi mắt lại trở nên sắc lạnh vô cùng. Lời anh nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại đánh động vào cô
vô cùng mạnh mẽ...
"Bây giờ em đã biết tôi không phải thằng nhóc mười tám tuổi chưa trải đời...em hiểu mà..."
Mạc Chính Thần đứng thẳng dậy, nhìn quét khắp người cô một lượt, lại ra lệnh cho người vào...
"Giữ chặt cô ấy..."
Vệ sĩ giữ chặt Tư Duệ lại mặc kệ cô chống đối quyết liệt thế nào. Mạc
Chính Thần liền tiêm một liều thuốc ngủ cho cô. Anh vốn nghĩ để một thời gian sẽ làm điều này, nhưng cô lại hư như vậy phải nhận chút trừng phạt nhỏ...
"Tiến hành đi..."
Thợ xăm hình nổi tiếng bắt đầu
công việc của mình. Đây không phải mực xăm hình bình thường, nó là chế
phẩm riêng mà Hạo Thuần Vương đưa cho anh. Người nào sở hữu hình xăm từ
loại mực này sẽ không bao giờ có thể bỏ trốn, hay nói cách khác loại mực này có chíp định vị...
Nhã Tư Duệ tỉnh đúng lúc thợ xăm kết thúc công việc, vai cô truyền đến cảm giác đau nhói kinh khủng khiến cô
không tự chủ được liền rơi nước mắt...
"Sao lại tàn nhẫn với tôi như vậy..."
Mạc Chính Thần hiển nhiên lại xăm tên 'Persephone' trên người cô, khác nào đánh dấu sủng vật cơ chứ...
"Em diễn giỏi lắm...cứ khóc đi...khóc đến khi nào không thể khóc được thì thôi..."
"Tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi..."
"Anh cảm thấy thế nào khi nhìn tôi khóc..."
"Ngứa mắt..."
Mạc Chính Thần chỉ mất ba giây để nói yêu Tư Duệ, nhưng anh ta chưa bao giờ chứng minh điều đó...
Tư Duệ thì có thể làm gì được chứ, cô chỉ biết im lặng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt lại, cô làm gì còn sức mà diễn nữa cơ chứ. Quả nhiên cô lại
bị anh ta xích vào giường lớn...
Cô muốn buông xuôi mà mở lòng
với Mạc Chính Thần lắm. Nhưng anh ta cứ liên tục làm cô cảm thấy bản
thân bị sỉ nhục tột cùng vậy. Cô nhớ bố mẹ lắm, không biết mẹ có bị đau
lưng mỗi khi khiêng đồ nặng không, không biết vết thương của bố đã lành
hẳn chưa và không biết bọn họ có ăn đủ bữa không...
Nhã Tư Duệ
kiên cường như vậy vì cô không muốn họ lo lắng. Cô có thể chịu ủy khuất
một chút cũng được, bị bắt nạt cũng chả sao nhưng bố mẹ cô nhất định
phải sống thật tốt...