Điều kiện chữa bệnh tại nhà rất tốt vì anh đã bày trí riêng cho cô một phòng mạch với đầy đủ tiện nghi, bây giờ cô đột ngột muốn thay đổi địa điểm
chữa bệnh cho Kính Huân, chắc chắn là vì chuyện chia tay với anh.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần đến giờ nghỉ trưa, Tần Lãng tựa đầu vào
thành ghế, có chút đắn đo suy nghĩ vì sợ nếu đến bệnh viện tìm cô sẽ
khiến Ninh Mịch nổi giận khi nhìn thấy anh. Tâm lý phụ nữ anh vốn không mấy thấu hiểu, nhưng vì cô nên chỉ biết dày mặt chinh phục, dù đôi khi
cũng chẳng biết việc làm đó sẽ khiến đối phương cảm thấy khó chịu.
Buổi chiều tan làm, cô vẫn không nhận được bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào
từ anh, chỉ có duy nhất bó hoa được gửi tặng lúc sáng. Ninh Mịch cũng
chẳng rõ anh đang có dự tính nào khác hay mới đó đã cảm thấy nản.
- Sao không nhắn tin hỏi mình đã nhận được hoa chưa? Đồ đáng ghét.
Thấy phía anh có vẻ im lặng, cô bắt đầu có những suy nghĩ bâng quơ. Cả hai
cứ thế này đến bao giờ? Lùi thì không nỡ, mà tiến đến cũng chẳng xong.
Ninh Mịch sắp xếp lại đồ đạc trên bàn làm việc rồi ra về. Khi từ thang máy
bước ra tầng trệt, cô đã chạm mặt bạn thân cũng vừa đi ra từ thang máy
bên cạnh.
- Mịch Mịch, mình vừa định nhắn tin tối nay hẹn cậu đi café đây.
Cô nở nụ cười cất lời:
- Tối nay mình định vào viện với chị hai.
Dù đã có điều dưỡng theo sát và chăm nom 24/7 nhưng ngày nào đến bệnh viện làm việc cô cũng tranh thủ ghé phòng bệnh theo dõi tình trạng của chị
hai. Ngoài ra Ninh Mịch còn dành vài ngày trong tuần để ngủ đêm ở bệnh
viện, muốn tự tay chăm sóc người chị đang hôn mê.
- Tiếc thật, đã lâu rồi bọn mình chưa ra ngoài chơi cùng nhau. Mà tình hình của chị cậu sao rồi? Có tiến triển gì không?
Ninh Mịch lắc đầu, vẻ mặt rầu rĩ:
- Vẫn vậy thôi. Qua xét nghiệm gần nhất cho thấy não của chị hai bị tụ
máu bầm, nếu không phẫu thuật thì cơ hội tỉnh lại rất mong manh. Tuy
nhiên với tình trạng sức khỏe của chị hai thì chưa thể phẫu thuật được.
Vả lại nếu có phẫu thuật thì tỉ lệ thành công chỉ chiếm 50%.
Nói đến người chị thân yêu, cô lại buồn rầu thở dài vì bất lực. Ở bệnh viện có nhiều bác sĩ chuyên khoa về não, họ cũng đã giúp cô xem xét và đưa
ra phương án, ngoài việc chấp nhận phẫu thuật với rủi ro thành công và
thất bại là 50/50 thì chẳng còn cách nào khác.
- Dù sao cậu cũng phải chú ý
sức khỏe, phải chăm sóc tốt cho bản thân thì mới có thể lo cho chị hai
được. Vậy hiện giờ cậu đã có quyết định chưa?
Ninh Mịch lo lắng đáp:
- Vẫn chưa, vài ngày nữa mình sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe tổng quát cho chị hai rồi mới đưa ra quyết định.
Thấy gia đình cô đang rối ren nên Yến Thời rất cảm thông, cô ấy an ủi Ninh
Mịch, hy vọng bạn thân có thể vượt qua được thời gian biến cố này. Mục
đích hôm nay Yến Thời rủ cô đi chơi cũng là vì muốn Ninh Mịch có thời
gian thư giãn, rũ bỏ bớt áp lực sau những khó khăn gặp phải vừa qua.
Nhưng có vẻ như bây giờ cô không có tâm trạng, còn chưa kể đến chuyện
tình cảm dang dở với Tần Lãng vẫn chưa biết sẽ đi về đâu.
...
Từng bước chân đi dọc trên vỉa hè để đến trạm xe buýt gần bệnh viện, trong
lòng cô có rất nhiều suy nghĩ. Bây giờ cô đã biết cậu em trai mười tám tuổi mình thích chính là Ngụy Tần Lãng, một ông trùm khoáng sản giàu có, địa vị của anh khiến cô bị choáng ngợp, hai con người ở hai thế
giới thì liệu có xứng với nhau?
Tuy trước đó cô hiểu lầm anh là con trai của Ngụy Tần Lãng, nhưng như thế vẫn đỡ áp lực hơn việc anh chính là vị chủ tịch họ Ngụy, có tiền, có
quyền. Một người đàn ông sở hữu mọi thứ, ngoại hình xuất chúng, gia thế
hiển hách, cuộc sống gắn liền với hai chữ "thượng lưu", anh có quá nhiều sự lựa chọn, liệu rằng anh thật sự xem cô là bến đỗ hay chỉ là trạm
dừng chân?
Vừa đi vừa nghĩ ngợi khiến quãng đường như càng được rút ngắn, chẳng mấy chốc cô đã đến trạm xe buýt. Ninh Mịch quen canh giờ đi xe buýt mỗi ngày nên cô luôn đến
sớm hơi vài phút, cô ngồi ở trạm chờ xe đến, trong lòng cứ nghĩ về anh,
mở điện thoại ra nhưng vẫn chẳng thấy Tần Lãng gọi điện hay nhắn tin
đến.
- Nói là nhất quyết không bỏ cuộc nhưng hôm nay còn chẳng thèm đến đón mình.
Quả thật cô đã mong chờ sẽ nhìn thấy anh lái xe đến đón cô ở cổng bệnh viện khi tan làm, nhưng hôm nay, Ninh Mịch chẳng thấy anh đâu cả, cô thật
sự không tránh khỏi thất vọng. Một lát sau xe buýt đã đến trạm, cô cũng
nhanh chân bước lên xe cho kịp, Ninh Mịch chen chúc trong dòng người
đông đúc vào giờ tan làn, cũng may cô đã giành được một ghế ngồi, nếu
chậm trễ sẽ phải đứng.
Khi Ninh Mịch vừa ổn định xong vị trí thì một người cũng nhanh chóng ngồi vào
ghế ngay cạnh cô. Theo phản xạ nên cô quay mặt sang nhìn, tim cô thoáng
đập mạnh, xém chút đã không nhìn ra dáng vẻ của "cậu nhóc" mười tám tuổi vì hôm nay anh mặt vest đen trang nghiêm, tóc vuốt keo để chút mái che
nửa trán, vừa nhìn vào đã thấy ra dáng tổng tài, khác hẳn hình ảnh trước đây cô thường thấy. Cô vẫn chưa dám tin anh đang xuất hiện ngay bên
cạnh mình, còn ngỡ do đang nhớ anh nên bản thân bị ảo giác cho đến khi
anh cất lời:
- Anh nghĩ em sẽ không chịu lên xe để anh đưa về, vậy nên anh chọn cách bám đuôi theo em về.