Như đã hẹn từ trước, hôm nay cô đến nhà Kính Huân để chữa bệnh cho anh ấy.
Nhưng thật ra biệt thự này là của Tần Lãng, vì Kính Huân vẫn đang sống
với ba mẹ, vậy nên anh lo như thế sẽ bất tiện nên đã bảo em trai đến nhà mình, đồng thời nói dối cô.
Do phòng mạch của ông ngoại đã sang
lại từ lâu nên hiện tại cô không có chỗ thăm khám hay trị liệu tại gia
vì nhà cô ở khá nhỏ, không tiện để bệnh nhân đến đó.
Ninh Mịch
thật sự không tránh khỏi lo lắng, bởi nếu bị phát hiện nhận chữa bệnh
bên ngoài, cô chắc chắn sẽ bị kỷ luật, thậm chí là mất việc dù việc trị bệnh này cô chẳng hề thu lại bất kỳ đồng tiền nào.
Cô đã xem qua
bệnh án của Kính Huân, đồng thời cũng biết anh ấy nhỏ tuổi hơn cô. Khi
Ninh Mịch đến nơi thì anh ấy đã có mặt ở nhà chờ sẵn. Cô đến đây bằng
taxi rồi đi vào trong theo chỉ dẫn của người giúp việc, trên tay cô cầm
theo hộp dụng cụ cần thiết cho quá trình chữa bệnh.
- Bác sĩ Triệu đến rồi.
Cô nở nụ cười gật đầu, Ninh Mịch gây ngô cứ nghĩ Kính Huân là anh trai của Tần Lãng mà chẳng chút nghi ngờ.
- Chào em.
Kính Huân nở nụ cười, dẫu vậy trong lòng vẫn cảm thấy khá tội lỗi khi phải thuận theo lời của anh trai để lừa cô:
- Chị ngồi đi, cứ tự nhiên.
Ninh Mịch ngồi xuống ghế sofa, cô không dong dài mà vào thẳng vấn đề, khi bắt đầu chữa bệnh, cô không quên nói rõ một số điều.
- Chị đã xem qua bệnh án cũng như tất cả hồ sơ điều trị bệnh của em từ
trước đến nay. Đối với tình trạng bệnh của em thì có thể áp dụng phương
pháp điều trị Đông y.
Thấy Kính Huân rất chăm chú lắng nghe, cô nói tiếp:
- Tuy nhiên chị cũng nói trước điều này, trong mười người trị bệnh hen
suyễn theo phương pháp Đông y thì có khoảng một, hai người không thể
trị dứt bệnh. Cơ hội khỏi bệnh không phải là trăm phần trăm vì còn tùy
vào cơ địa, mức độ bệnh cũng như phương pháp và thuốc có phù hợp với đối tượng đó hay không.
Anh ấy nở nụ cười nhẹ, tâm trạng thoải mái đáp:
- Từ nhỏ đến giờ em đã chữa trị ở rất nhiều bác sĩ nhưng vẫn không khỏi
bệnh, vậy nên em hiểu mà, nếu không thể chữa khỏi thì có lẽ do số phận
thôi, không sao cả, chị cứ yên tâm.
Cô cảm thấy Kính Huân rất lễ
phép và nhỏ nhẹ. Dù chỉ vừa gặp và nói chuyện với nhau không nhiều nhưng Kính Huân luôn dùng kính ngữ khi nói chuyện nên cô có ấn tượng rất
tốt, khác hẳn với "cậu nhóc" cục súc, ăn nói cộc cằn kia.
Kính
Huân đưa cô đến một căn phòng, lúc bước vào, Ninh Mịch vô cùng ngạc
nhiên khi thấy cách bày trí bên trong hệt như một phòng mạch. Kể cả
giường bệnh, tủ thuốc cũng được đầu tư rất chỉnh chu.
- Em đã chuẩn bị mọi thứ sao?
Thật ra tất cả những thứ này đều do Tần Lãng chuẩn bị vì anh muốn em trai
có được môi trường chữa bệnh tốt nhất cũng như muốn cô được thoải mái
trong quá trình thực hiện điều trị. Vì vậy anh đã cố gắng sắp xếp mọi
thứ trong giống ở phòng mạch nhất có thể. Nhưng Kính Huân chẳng thể nói
sự thật với cô, anh ấy chỉ đành gật đầu:
- Đúng vậy, em đã bày trí lại căn phòng này. Chị thấy thế nào?
Ngay từ đầu cô đã có thiện cảm với Kính Huân, giờ ấn tượng lại càng thêm tốt đẹp.
- Rất ổn, vậy... bây giờ bắt đầu thôi.
...
Từ giây phút nhìn thấy Tần Lãng vừa xuất hiện đến khi anh đang ngồi ngay
ngắn vào bàn, ánh mắt của Ân Nguyệt vẫn không ngừng say đắm nhìn anh mà
chẳng thể thoát ra được.
- Anh Tần Lãng à, mới đó mà đã nửa năm rồi chúng ta chưa gặp nhau.
Sáu tháng trước Chu Ân Nguyệt đã sang Mỹ để thăm mẹ ruột và ở cùng bà ấy
một thời gian. Do hai vợ chồng Chu tổng đã ly hôn, vợ cũ của ông ấy
chuyển sang Mỹ sinh sống nhiều năm qua, Ân Nguyệt vì thế mà thi thoảng
đi đi về về giữa hai nước để được ở gần cả ba lẫn mẹ.
- Ừm, cũng khá lâu.
Anh rất lạnh nhạt, câu trả lời lại vô cùng qua loa, hờ hững. Thậm chí khi
gặp Ân Nguyệt, anh cũng chẳng hề tỏ thái độ vui mừng hay mong chờ. Anh
và Chu tổng là đối tác làm ăn gần mười năm qua. Ân Nguyệt cũng vì thế mà quen biết anh suốt nhiều năm, lần đầu gặp anh, Ân Nguyệt chỉ mới mười
sáu tuổi. Cô ấy đã đem lòng yêu đơn phương anh từ lâu, người đàn ông
thành đạt, có mọi thứ, quyền lực lẫn địa vị như anh thật khiến bao cô
nàng phải si mê chứ chẳng phải riêng gì Ân Nguyệt.
- Anh Tần Lãng, em có một món quà tặng cho anh, em đã mua khi sang Mỹ.
Ân Nguyệt đưa túi quà cho anh, Tần Lãng nhận lấy, thái độ vẫn lạnh như băng:
- Cám ơn.
Thấy con gái cưng bị anh hờ hững, Chu tổng không khỏi xót lòng. Trước đây
ông ấy nghĩ do anh thấy Ân Nguyệt còn nhỏ nên không để tâm, nhưng bây
giờ cô ấy đã lớn, cả hai có thể tiến xa hơn, nào ngờ cách cư xử của Tần
Lãng dành cho Ân Nguyệt vẫn không khá khẩm hơn.
- Chủ tịch Ngụy, cậu xem thử có thích món quà Ân Nguyệt tặng không?
Ông ấy cất tiếng nói thêm vào giúp con gái để bầu không khí bớt gượng gạo.
Tần Lãng chẳng chút nể nang, căn bản anh là người của công việc, nếu đã chẳng có tình cảm thì tuyệt đối không day dưa.
- Tôi sẽ xem sau. Phải rồi, Chu tổng nói hẹn tôi đến đây vì muốn bàn về công việc không phải sao?