Bởi vì hôm sau vẫn phải tiếp tục làm việc cho nên dù cả đoàn tụ tập ăn uống nhưng rất tự giác không động đến rượu.
Gần 8 giờ thì mọi người mới bắt đầu giải tán.
Thành phố K có tục tổ chức các hoạt động Trung thu, lễ hội đố đèn Trung thu
diễn ra ở gần khách sạn, tầng dưới của khách sạn rất ồn ào và náo nhiệt.
Các thành viên trong đoàn tách ra ở lối vào khách sạn và đi chơi theo nhóm ba hoặc hai người.
Đương nhiên, một số diễn viên trẻ thường có quan hệ tốt với Ninh Chu hiện tại cũng không có ý định đến gần cậu. Bọn họ không mù, kể từ lúc giữa trưa
Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình cùng xuất hiện trước mặt bọn họ, hai người
như một cặp song sinh dính liền, chưa từng tách rời.
Đêm nay ánh trăng sáng vằng vặc, không cần những ánh đèn điện rọi sáng và sưởi ấm.
Vương Nhất Thanh lại kéo Tưởng Hàng Đình sang một bên, cảnh cáo hắn: "Tôi
biết đêm nay cậu và Ninh Chu chắc chắn sẽ là tiểu biệt thắng tân hôn,
nhưng cậu phải biết kiềm chế một chút cho tôi, ngày mai cậu ấy còn phải
đóng phim, chỗ tôi không có chuyện xin nghỉ."
"Tôi là loại người như vậy sao?" Tưởng Hàng Đình quắc mắt nhìn Vương Nhất Thanh.
Vương Nhất Thanh: "Ha ha."
Vương Nhất Thanh: "Ai điêu người đấy biết."
Tưởng Hàng Đình: "......"
Vương Nhất Thanh ghét bỏ xua xua tay: "Mau đi dạo với Ninh Chu đi, khỏi cần lo tôi đi theo làm bóng đèn."
Tưởng Hàng Đình rời đi rất dứt khoát, xoay người bước đến chỗ Ninh Chu, đan tay vào tay cậu.
Vương Nhất Thanh nhìn mà ê hết cả răng, chậc chậc, cơm chó này giòn đấy.
Ánh trăng đêm nay rất sáng, tròn trịa như đĩa ngọc trắng treo trên trời, ánh bạc lan tỏa khắp mặt đất.
Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình hoà mình vào giữa đám đông như các cặp đôi bình thường khác.
Hai bên đường treo đầy những câu đố đèn, mỗi người một tờ, có người ngồi im ngẫm nghĩ có người thì trực tiếp lấy điện thoại ra tra đáp án, cãi nhau um xùm, rộn ràng tiếng pháo hoa.
Phần thưởng của các câu đố đèn
rất đơn giản, đều là đồ dùng sinh hoạt hằng ngày như xà phòng, kem đánh
răng và các nhu yếu phẩm khác, mọi người tụ tập lại không phải vì giải
thường mà chỉ để cùng nhau hoà chung niềm vui Trung thu.
Một
chiếc đèn lồng khổng lồ hình con thỏ ngọc đứng giữa đường, ngước nhìn
vầng trăng trên bầu trời, ngoài những ánh đèn nhiều màu sắc thách thức
thẩm mỹ, nó còn sống động như thật.
Ninh Chu sững sờ khi nhìn thấy chiếc đèn hình thỏ ngọc, những ký ức đã phủi bụi từ lâu dần trở nên rõ ràng.
Năm ấy cậu bao nhiêu tuổi nhỉ?
Bảy hay tám tuổi? Dù sao thì cũng vẫn còn rất nhỏ.
Nhưng hôm đó không phải là Tết Trung thu mà là Tết Nguyên Tiêu. Bố của cậu,
ông Ninh Trường Hùng, cuối cũng cũng bỏ ra được chút thời gian buổi tối
để đưa cậu và Trương Dao đến Lễ hội đèn lồng.
Ngày hôm đó vẫn như mọi người, người qua người lại tấp nập, hạt đậu nhỏ như Ninh Chu ngồi
trên vai Ninh Trường Hùng, vui tươi hớn hở hỏi về hình dáng những chiếc
đèn lồng bên đường, Ninh Trường Hùng kiên nhẫn trả lời cậu.
Trong khu phố lễ hội có một gian hàng bán đèn lồng nhỏ, Ninh Chu bé nhỏ ré lên muốn một chiếc đèn lồng nhỏ.
Có lẽ khi đó Ninh Trường Hùng vẫn còn nguyện ý chiều chuộng con trai, bảo Trương Dao bỏ tiền ra mua đèn lồng thỏ cho Ninh Chu.
Đèn lồng thỏ được làm rất đẹp, trên que tay cầm đèn có công tắc, khi nhấn
xuống không chỉ nhấp nháy đèn nhiều màu sắc mà còn phát ra tiếng hát.
Ninh Chu bé nhỏ rất thích chiếc đèn lồng này vì cậu sinh năm con thỏ.
Lúc ấy Ninh Chu bé nhỏ rất vui vẻ, cậu cảm thấy Tết Nguyên Tiêu có bố mẹ ở cạnh bên là Tết Nguyên Tiêu hạnh phúc nhất.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang(1), cấp dưới của Ninh Trường Hùng gọi điện thoại đến, nói rằng trong công
ty có việc gấp cần phải quay về xử lý, Ninh Trường Hùng đành phải giao
Ninh Chu bé nhỏ cho Trương Dao và vội vàng rời đi.
(1) Thời gian tốt đẹp không kéo dài được bao lâu.
Ninh Chu bé nhỏ thấy hơi thất vọng, nhưng nghĩ đến mẹ vẫn còn ở bên cạnh,
cậu nắm chặt lấy tay mẹ, không ngừng nhảy nhót đi về phía trước.
Biến cố ập đến đúng lúc này.
Có người phía sau đâm phải cậu, Ninh Chu bé nhỏ loạng choạng, mất đà, đèn
lồng rơi xuống đất, cậu đành phải buông tay Trương Dao ra đi nhặt chiếc
đèn rơi trên mặt đất lên.
Đây là đèn bố mua cho cậu, đã lâu rồi bố không mua đồ chơi mới cho cậu nên cậu rất trân trọng nó.
Ninh Chu bé nhỏ cẩn thận cầm đèn lên, ngẩng đầu khoe với mẹ nhưng không thấy Trương Dao đâu.
Lúc này, Ninh Chu bé nhỏ bắt đầu hoảng sợ.
Cậu đứng im tại chỗ, trên tay vẫn cầm đèn lồng con thỏ, ngơ ngác.
Xung quanh đều có người lạ, bóng đen bao trùm lên cậu giống như một con thú
khổng lồ có răng và móng vuốt, như thể nó sẽ há cái miệng đẫm máu và
nuốt chửng Ninh Chu bé nhỏ ngay trong giây tiếp theo.
Ninh Chu bé nhỏ sợ hãi đứng đó không dám cử động, tưởng rằng mẹ sẽ sớm tìm thấy mình.
Nhưng thời gian trôi qua, người lớn đến hỏi han Ninh Chu bé nhỏ ngày càng nhiều, nhưng lại không có Trương Dao.
Ninh Chu bé nhỏ nắm chặt đèn lồng trong tay, mím môi không nói gì, nước mắt tích tụ hồi lâu không dám rơi.
Cảnh sát đến, Ninh Chu nhỏ bé không cầm được nước mắt khi nhìn thấy bộ đồng phục quen thuộc.
Cảnh sát muốn dẫn bé Ninh Chu rời đi, nhưng cậu bé vẫn bướng bỉnh đứng đỏ,
nức nở nói: "Con không đi...... Mẹ con...... Mẹ sẽ quay lại tìm
con......"
Thầy giáo đã dạy rằng nếu các con bị lạc mất bố mẹ thì hãy đứng yên đó và không đi đâu cả, không nói chuyện và đi theo người
lạ, bố mẹ sẽ quay về tìm con.
Nhưng cậu đã đứng ở đây rất lâu rồi, sao mẹ vẫn chưa đến tìm cậu? Mẹ không cần cậu nữa sao?
Màn đêm càng lúc càng tối, vì để xoa dịu cảm xúc của Ninh Chu bé nhỏ mà
cảnh sát không dùng vũ lực cưỡng ép đứa cậu đi, họ tận lực tìm kiếm thêm thông tin từ Ninh Chu, cuối cùng cũng liên lạc được với Ninh Trường
Hùng.
Ninh Trường Hùng sau khi biết được đã vội vàng gác lại công việc, gọi điện cho Trương Dao.
Giọng điệu của Trương Dao trong điện thoại đầy lo lắng và tự trách móc: "Tất
cả là lỗi của em, em không nên nghe điện thoại. Nếu em không nghe điện
thoại thì đã có thể trông nom Chu Chu rồi."
Ninh Trường Hùng tức giận nói: "Đủ rồi, bây giờ hãy cùng tôi đến đưa Chu Chu về."
Hơn mười phút sau, Ninh Trường Hùng và Trương Dao vội vã chạy đến phố Lễ hội đèn lồng.
Ninh Trường Hùng nhìn thấy bé Ninh Chu đứng bên cạnh cảnh sát cũng không cảm thấy may mắn, ngược lại còn rất tức giận. Tức giận vì Ninh Chu chạy
loạn khắp nơi gây rắc rối cho ông ta.
Ông ta nhanh chóng bước
đến, không quan tâm đến vẻ vui mừng trong mắt Ninh Chu khi nhìn thấy
mình, đánh mạnh vào bàn tay bé nhỏ của cậu: "Bố bảo con chạy loạn à! Lỡ
lạc mất thì làm sao đây hả?"
Bé Ninh Chu ăn đau, chiếc đèn lồng cậu bé nắm chặt trong tay rơi xuống đất.
Chất lượng của chiếc đèn lồng thỏ nhỏ không được tốt lắm, sau khi bị đập mạnh xuống đất, nó sẽ hỏng tan tành.
Chiếc đài hát vẫn còn nguyên vẹn và vẫn phát ra tiếng nhạc ngọt ngào, nhưng con thỏ nhỏ đã chia năm xẻ bảy.
Bé Ninh Chu ngơ ngác nhìn bạn thỏ hỏng tanh bành, không khóc nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn không ngừng.
Ngay giây tiếp theo, Trương Dao lao đến ôm Ninh Chu bé nhỏ vào lòng, nước
mắt chảy dài trên khuôn mặt: "Chu Chu, may quá con không bị làm sao, nếu con có chuyện thì mẹ phải sống sao!"
Được quay về vòng tay mẹ, bé Ninh Chu cũng không thấy vui chút nào.
Cậu như đang tự nói với bản thân: "Mẹ, con vẫn luôn ở đây, vì sao mẹ không quay lại tìm con?"
—
"A, xin lỗi."
Có người đụng phải Ninh Chu, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cậu nói với người kia: "Không sao ạ."
Thế nhưng giây tiếp theo cậu phải sững người, bởi vì Tưởng Hàng Đình đã không còn ở trong tầm mắt cậu nữa.
Nỗi kinh hoàng xa xăm lại xâm chiếm trái tim Ninh Chu, mặc dù lý trí nói
với cậu rằng Tưởng Hàng Đình sẽ không bỏ rơi cậu, nhưng cái bóng chôn
sâu trong lòng đã biến thành một khối u nhọt quấn chặt lấy cậu.
Cậu nắm chặt tay, mở miệng định gọi ai đó nhưng cứ như thể đã mất đi giọng nói và không thể phát ra được gì.
Trên trán lấm tấm mồ hôi, khi gió lạnh thổi qua, hơi lạnh sẽ thấm vào da thịt.
Bấy giờ Ninh Chu tựa như quay lại khu phố náo nhiệt đó, người đến kẻ đi,
trên mặt ai cũng mang theo nụ cười, chỉ có mình cậu bị bỏ rơi.
"Sao vậy em?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Ninh Chu, cậu ngơ ngác quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh ấy.
Tưởng Hàng Đình đứng ở đó lo lắng nhìn cậu.
Đầu óc Ninh Chu trống rỗng, cậu không quan tâm mình đang ở đâu, xung quanh có bao nhiêu người, lao tới ôm lấy Tưởng Hàng Đình.
Cái ôm ấy rất chặt, như thể muốn hoà mình vào cơ thể của Tưởng Hàng Đình, làm vậy sẽ không phải tách ra khỏi hắn nữa.
Cảm nhận được nỗi bất an của Ninh Chu, Tưởng Hàng Đình lo lắng nói với cậu: "Chu Chu, tôi ở đây, vẫn luôn ở đây, tôi sẽ không đi đâu cả."
Phải rất lâu sau người trong vòng tay mới có phản ứng.
"Tưởng tiên sinh, vừa rồi anh đi đâu vậy?" Cậu vùi mặt vào ngực Tưởng Hàng Đình, giọng điệu ủ rũ còn hơi khàn.
Tưởng Hàng Đình: "Tôi nhìn thấy một cái này rất đáng yêu, nó rất hợp với em nên qua đó mua."
Tưởng Hàng Đình nói rồi giơ tay lên nhấn công tắc trên thanh đèn.
Tiếng nhạc du dương cất lên, Ninh Chu ngẩng đầu ra khỏi lồng ngực Tưởng Hàng Đình, nhìn thử trên tay hắn đang cầm gì đó.
Ánh sáng đủ màu sắc nhấp nháy phản chiếu trên khuôn mặt Ninh Chu, khóe mắt ánh lên những giọt lệ.
Đây là chiếc đèn lồng hình con thỏ ngọc, tinh tế hơn nhiều so với con thỏ
nhỏ trong trí nhớ của Ninh Chu, thứ vẫn không thay đổi chính là ánh đèn
rực rỡ đủ màu sắc và tiếng nhạc vui tươi.
Ninh Chu cười phàn nàn: "Nó quá đi."
Nhưng cậu lại vô thức vươn tay ra, nắm chặt lấy chiếc đèn lồng.
Tưởng Hàng Đình cúi đầu hôn lên trán Ninh Chu, mặc dù hắn không biết vì sao
vừa rồi bạn nhỏ lại có phản ứng lớn như vậy, nhưng việc hắn bỏ đi mà
không nói cho Ninh Chu biết, quả thực là lỗi của hắn.
Tưởng Hàng Đình nhẹ giọng xin lỗi: "Xin lỗi em, từ nay về sau tôi đi đâu cũng sẽ nói trước cho em biết nhé?"
Có lẽ hắn đã đoán được vì sao tư thế ngủ của Ninh Chu lại bất an như vậy.
Sâu trong trái tim Ninh Chu có một vết sẹo sâu mà dòng thời gian cũng không thể khiến nó lành lại.
Ninh Chu cảm thấy có hơi xấu hổ, cậu cô độc nhiều năm như vậy, hôm nay lại
không thể không chế cảm xúc của bản thân chỉ bởi vì không nhìn thấy
Tưởng Hàng Đình trong thời gian ngắn.
Một tay cậu cầm đèn thỏ
ngọc, một tay được Tưởng Hàng Đình nắm lấy rất chặt, cùi đầu nhìn xuống
đất để Tưởng Hàng Đình dẫn cậu đi về phía trước.
Tưởng Hàng Đình đi đằng trước bỗng dừng lại khiến Ninh Chu không kịp phanh chân đâm phải.
Trên đầu Ninh Chu vang lên tiếng thở dài, Ninh Chu cảm thấy có hơi 囧, im lặng lùi về sau một bước.
Sau đó cậu ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Hàng Đình giả vờ đáng thương: "Sao không đi nữa ạ?"
Tưởng Hàng Đình lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, như thể thu vào toàn bộ bầu trời đêm.
Hắn bỗng nói một câu: "Đêm nay thật đẹp."
Ninh Chu thoáng giật mình.
Sau đó cậu mỉm cười, ngẩng đầu lên hôn Tưởng Hàng Đình: "Em cũng vậy."