Lúc này, trong tim Minh Ân đã lạc mất một nhịp như cảm nhận có chuyện
chẳng lành xảy ra với cô mà nhanh chóng tiến lại nơi cô vừa đi tới. Khi
đến nơi thì bắt gặp được Minh Lan và cô đang giằng co rồi thấy Minh Lan
hét lên một tiếng [ Cô không nên xuất hiện trên thế gian này mới đúng]
và sau đó là cảnh tượng khiến cậu sợ hãi vô cùng. Minh Lan với khuôn mặt căm phẫn và thù hận đẩy cô xuống dưới đồi, Minh Ân chỉ kịp chạy tới quỳ xuống nhìn theo bóng cô dần khuất hét lớn:
- Yến Nhi, KHÔNG, YẾN NHI
Nghe thấy tiếng hét thất thanh của Minh Ân nhóm của Dương Hi nhanh chóng
chạy tới, Minh Ân đang mang khuôn mặt tức giận nước mắt dàn dụa túm lấy
cổ áo Minh Lan mà rung lắc:
- Tại sao, tại sao chúng tôi lại nuôi cái loại ăn cây táo rào cây sung như cô chứ hả, tại sao cô lại dám đẩy
em ấy xuống vách núi chứ hả, chúng tôi đã làm gì có lỗi với cô chứ. TẠI
SAO?
Nghe những lời của Minh Ân thốt ra làm nhóm Dương Hi tái mét mặt mày, bên tai Dương Hi như ù đi không nghe thấy bất cứ tiếng động
nào nữa chỉ đọng lại trong đại não những âm hưởng văng vẳng ‘tại sao lại đẩy em ấy xuống vách núi’, ‘đẩy xuống vách núi’, ‘đẩy…vách núi’. Dương
Hi thẫn thờ quỳ sụp xuống vách núi hét lớn gọi tên cô nhưng vọng lại chỉ là tiếng rừng xanh thăm thẳm, càng như vậy anh lại càng cảm thấy tuyệt
vọng vô cùng.
Mọi người nhanh chóng nhận được tin tức mà chạy tới, Minh Lan đang ngồi sụp xuống đất khuôn mặt thất thần khóc huhu trên miệng không ngừng phủ nhận những điều mà mình vừa mới làm. Minh Ân đang tức giận vô cùng chỉ muốn
lao lên xé xác Minh Lan ra ngay lập tức, ông bà Hoàng nhận được tin tức
cũng nhanh chóng tăng tốc tới nơi. Họ vốn định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hàn gắn lại tình cảm gia đình nhưng không ngờ lại nhận được tin dữ khiến tâm trạng của cả nhà đều thấp thỏm không yên.
Công tác cứu nạn cứu hộ đang được dốc sức tìm kiếm, vì hôm qua có mưa nhỏ đồi núi
lại trơn trượt địa hình lại hiểm trở càng khó khăn cho công tác tìm kiếm hơn nữa. Xuân Mai sau khi nghe được tin thì chạy tới, biết con gái mình ngã xuống sườn đồi thì cơn đau tim đột ngột tái phát mà ngất lịm đi
ngay lập tức khiến ông Phó lo lắng mà sai người hồi sức cấp cứu chuyển
bà tới bệnh viện.
Dương Hi cũng không ở yên chờ đợi mà mặc quần
áo bảo hộ xuống sườn đồi dốc sức tìm kiếm, anh không tin thỏ bông nhỏ
của mình dễ dàng rời xa mình như vậy, dù chỉ là hi vọng dù là một tia hi vọng anh cũng phải thắp sáng nó. Hoàng gia vẫn không tin Minh Lan làm
như vậy gắng sức giải vây cho hai bên đỡ căng thẳng nhưng ngược lại lại
càng làm cho Minh Ân điên hơn bao giờ hết.
- Bây giờ tôi mới
hiểu, bây giờ tôi mới hiểu tại sao em gái tôi lại rời ra mấy người không bao giờ chịu tha thứ cho mấy người. Cho dù chúng tôi có nói thế nào thì các người cũng đâu có tin đâu chứ, các người cũng chỉ tin vào những
giọt nước mắt cá sấu của cô ta và những lời nỉ non của cô ta ở bên tai
mà thôi. Hoàng Việt, Hoàng Minh Tú, Hoàng Minh Xuyên, mẹ, nếu như đã vậy thì cũng không cần thiết nữa, không cần thiết phải giải thích nữa.
Chúng ta cũng hãy đoạn tuyệt quan hệ đi, các người yêu thương con em của các người, còn em gái tôi, HOÀNG MINH LAN tôi nói cho cô biết em gái
song sinh của tôi xảy ra chuyện gì tôi sẽ bắt cô LẤY MẠNG ĐỀN MẠNG.
Từng tia máu hiện lên trên đôi mắt của Minh Ân khiến nó đỏ lòm như sự uất
hận đang thẳm sâu trong lòng cậu, đúng vậy bây giờ cậu mới hiểu hết được những cảm giác trước kia của em gái mình, bây giờ cậu mới hiểu những gì mà em gái cậu đã chịu đựng. Nếu không phải bây giờ cậu mới trải qua thì có lẽ cậu cũng chưa thể nào vỡ lẽ ra như vậy. La Linh cũng nhanh chóng
vật thẳng cô ta xuống đất trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô
nhanh đến nỗi Minh Xuyên cũng không thể phản ứng kịp mặc dù cậu ấy đỡ cô ta ngay bên cạnh.
La Linh túm chặt cổ áo của cô ta ghì xuống
dưới đất, con dao găm cắm thẳng xuống cách cổ họng của cô ta trong găng
tấc, giọng nói chất chứa đầy sát khí:
- Minh Lan, HOÀNG MINH LAN, hình như cô quên mất những gì cô cảnh cáo cô lúc trước rồi thì phải cô
nghe cho rõ đây nếu như Tiểu Yến Tử xảy ra bất cứ chuyện gì thì cho dù
có phải đi tù tôi cũng cầm con dao này đâm nát yết hầu của cô. Nhớ lấy,
cô hãy cầu cho chim nhỏ của chúng tôi được bình an đi.
Sát khí đáng sợ của La Linh khiến Minh Lan bỗng chóc run rẩy đến vạn phần,
cô ta sợ rồi cô ta sợ thật rồi, nếu như hành động đẩy cô xuống núi chỉ
được cho là hành động quá khích khi hai bên cãi nhau thì hành động của
La Linh chính là con dao đang sẵn sàng kề cổ giết chết cô ta bất cứ lúc
nào. Những giọt nước mắt tuôn dài trên đôi má, khuôn mặt sợ sệt đến nỗi
khiến cơ thể của cô ta run bần bật theo từng nhịp thở. Phùng Nguyên sợ
La Linh sẽ chém chết cô ta ngay lập tức mà chạy tới ôm lấy cô ấy trở ra, đại ca của anh đã đủ cuồng loạn rồi giờ đến cô bạn gái thân yêu chắc
cậu cũng sợ chết mất.
Dì Lý lúc này cũng tức giận rồi, khuôn mặt
bà không chút cảm xúc bước tới tát một cái trời giáng vào thẳng khuôn
mặt của Minh Lan trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Cái tát đau
điếng và mạnh đến nỗi khiến cô ta ngã bổ nhào xuống đất khi vừa mới được đỡ lên. Cô ta không tin được rằng mình lại bị một người như bà tát như
vậy, dù sao bà cũng đã chăm sóc cô mười mấy năm cô ta mười mấy năm cô ta không tin bà đối xử với mình như vậy.
- Dì Lý, tại sao?
- Tại sao ư, cô hỏi tôi tại sao ư, cô tu hú chiếm tổ chim khách 17 năm cô chiếm lấy tình thương từ họ 17 năm trời, vốn dĩ họ đã có thể nhận lại
cô Yến Nhi từ năm 7 tuổi kìa nhưng nếu không phải vì cô ham giàu, ham
vinh hoa phú quý thì sao có thể để cô ấy chịu đựng sự khốn khổ suốt 10
năm còn lại chứ hả. Họ cho cô ăn, cho cô mặc cho cô được học hành tôi
không nói ra không phải vì tôi không biết mà là vì không muốn họ đau
lòng mà thôi. Sự việc năm đó cuộc điện thoại đó chính tôi là người nghe
rõ mồn một không sót chữ nào cũng chính tôi là người vì hổ thẹn mà chu
cấp cho cô Yến Nhi suốt 10 năm qua. Tôi thật không ngờ cô lại độc ác đến nỗi dám đẩy cô ấy xuống sườn đồi đó, cô không còn là người nữa rồi. Vợ
chồng Xuân Mai thiện lương hiền lành sao lại có thể sinh ra một đứa con
gái độc ác như cô chứ.
Những lời bà nói ra khiến Minh Lan tái mặt mày không ngờ thân phận của cô ta lại bị vạch trần ngay trước mặt mọi
người, như vậy chẳng khác nào cắt đứt toàn bộ đường sống của cô ta cả.
Cô ta ngồi bẹp dí dưới đất không nói được câu nào, Hoàng gia thất thần
chấn kinh không biết những gì mình nghe thấy nên hiểu như thế nào, họ
không tin đứa con gái họ tự mình dạy dỗ 17 năm lại có tính cách như vậy.
Minh Lan vẫn không hề từ bỏ mà bật khóc nức nở:
- Hồi đó chỉ là con quá sợ hãi mà thôi, tại sao họ lại nói con không phải là con gái của ba mẹ chứ. Con chỉ nghĩ họ nói dối nên mới nói như thế
mà thôi.
Minh Xuyên nghe thấy cô ả nói vậy thì cũng ôm lấy cô ta mà nhìn dì Lý biện giải:
- Đúng đó dì, lúc đó Minh Lan mới có 7 tuổi nghe được mình không phải con ruột của ba mẹ sẽ có phần hoảng sợ là bình thường thôi mà. Vả lại lúc
nãy em ấy cũng đã nói em ấy với Yến Nhi chỉ là cãi vã xô xát nên mới vô
tình đẩy em ấy xuống vách núi mà thôi. Em ấy chỉ là tức giận nhất thời
nên không cố ý.
Dương Hi lúc này không biết về từ lúc nào, ánh mắt chứa đầy lửa hận lao tới túm cổ áo Minh Xuyên mà thét lớn:
- Nhất thời tức giận, nhất thời tức giận nên có thể giết người sao? Nhất
thời tức giận nên có thể muốn làm gì thì làm à. Thì ra chỉ cần nhất thời tức giận là được đúng chứ, vậy giờ tôi chỉ cần nhất thời tức giận là có thể giết chết anh và cô ta đúng không?
Thấy chiếc xe cứu thương
chạy qua mọi hành động đều dừng lại, sự náo loạn này đã diễn ra rất lâu, lâu đến nỗi đội cứu hộ đã cứu được người và kịp cấp cứu khẩn cấp để đưa cô đến nơi điều trị gần nhất. Dương Hi bỏ cổ áo Minh Xuyên rồi nhanh
chóng cùng dì Lý và Minh Ân leo lên xe cứu thương đi khuất, nhà trường
cũng hủy bỏ chuyến đi mà nhanh chóng sắp xếp cho học sinh của mình trở
về.