Hoa Ly suy đoán hắn lúc nhỏ không được mẹ quan tâm, hình thành sự cô độc và sợ hãi lại không thể nói ra, mang theo nỗi niềm ấy cho đến tận giờ.
Nó đã ăn sâu vào xương tủy, ăn sâu vào máu thịt, cực kì khó mà vứt bỏ, Hoa Ly cũng giống hắn, chứa đựng sự nhút nhát và sợ hãi. Cho nên, thời khắc này chứng kiến người trong bộ dạng tội nghiệp liền dao động, thương cảm cho hắn, vì bố mẹ có cuộc hôn nhân không tốt mà ảnh hưởng tâm lý con
cái.
Hoa Ly nhìn ra phần yếu đuối trong hắn, cũng nhìn ra hoàn
cảnh có phần tương tự cô, tâm sinh đồng cảm lại không muốn bỏ đi, mặc dù cô ghét hắn đến tột cùng.
"Huân Bạc."
Cô nhỏ nhẹ gọi hắn, từng bước chậm rãi đến gần, hắn bất thình lình ngẩng mặt làm cô sợ hú vía khựng lại tức thì.
Dù trong bóng tối nhưng cô vẫn nhìn ra rất rõ đôi mắt nhỏ toát lên luồng
sát khí cực độ, như lưỡi dao kề vào cổ, một động tác lưu loát liền cứa
đứt mọi thứ.
Tú chân mảnh khảnh bất giác lùi vài bước, cô cẩn thận quan sát sắc thái của đối phương.
"Huân Bạc, anh...bị làm sao vậy?"
"Tôi bảo em về phòng!
Em còn đứng đó làm gì? Đi nhanh!"
Huân Bạc mất kiên nhẫn quát tháo, sợ hãi và hậm hực đan xen, ý thức nhiễu
loạn chẳng thể thanh tỉnh, đúng lúc tia chớp nổi lên hắn liền nhíu mày
như kháng cự.
Hoa Ly trông thấy đồng tử lúng liếng nhiễm nước trong mắt hắn, chúng không tuôn ra, được hắn dùng hết tâm trí kiềm nén lại.
- Khóc ư ?
- Người này cũng có lúc như vậy ?
Cô còn chưa kịp quan sát rõ, Huân Bạc đã quay ngoắt mặt đi, ở nơi tối tăm
hắn gần như điên loạn, không muốn người mình yêu nhìn thấy bộ dạng này
mà ra sức xua đuổi.
"Đi! Em ra ngoài nhanh cho tôi!"
Thanh
âm cứng như băng, bàn tay mạnh mẽ bóp chặt chính bắp chân của mình đè
nén sự xáo trộn trong tâm can, thế nhưng càng cố hắn càng thể hiện rõ
nét sự hỗn loạn ra cử chỉ.
Hoa Ly đã bị biểu hiện đáng thương của
hắn làm tâm cảm động, cô chưa từng thấy một Huân Bạc mạnh mẽ, tàn ác lại có lúc yếu hèn đến thế, làm cho cô hiện giờ thì không muốn đi nữa.
Cô chủ động bước tới gần hắn, ngồi xổm dang rộng vòng tay nhỏ bé ôm lấy
người hắn, vừa chạm cô liền cảm nhận được cơ thể của hắn không hiểu sao
lại lạnh lẽo như một cái xác không hồn.
- Có phải là do cô độc và sợ hãi hình thành ?
Cơn lạnh này nhanh chóng lan qua da thịt nhạy cảm, lạnh đến mức cô phải rùng mình.
Huân Bạc được cô ôm lấy, có phần kinh ngạc, hắn xoay đầu nhìn cô chòng chọc, cố từ chối lòng tốt.
"Em làm gì vậy?
Mau về phòng cho tôi!"
"Không!"
Giọng dứt khoát, Hoa Ly nhắm chặt hai mắt, vòng tay của cô không đủ lớn để
giam cầm hắn, cho nên những ngón tay phải bấu vào da thịt của hắn, luyến tiếc không rời.
Huân Bạc chưa từng thấy Hoa Ly dịu dàng như vậy,
cô bây giờ so với 9 năm về trước khi còn đeo bám hắn giống hệt. Không
xua đuổi, tận tâm ở bên cạnh hắn mặc hắn hất hủi.
Thế nhưng, hoàn
cảnh bây giờ khác với trước kia, khi xưa là hắn không coi trọng cô, còn
hiện tại hắn không muốn cô phải nhọc lòng thương cảm.
"Tôi bảo em buông ra!"
Hắn kéo vòng tay yếu ớt của cô, càng kéo Hoa Ly càng dùng móng đâm sâu,
muốn hắn đau dừng lại hành động, lần này là cô chủ động nên giữ kiên
cường và quyết đoán.
Người còn nhúc nhích, cô liền khẽ mạnh một cái *bép*, răn đe hắn như mẹ dạy dỗ con cái.
"Yên nào, anh động nữa tôi sẽ đánh anh mạnh hơn đấy."
"Hoa Ly, em dám hăm...ư..."
Chưa kịp nói hết câu cô gái nhỏ đã bịt miệng hắn, đôi mắt anh đào mở to biểu lộ sự giận dỗi, đáng yêu vô cùng trong mắt hắn.
"Tôi bảo anh im mà, đừng nói, ngồi yên đi."
Bàn tay thơm tho nhanh chóng rời khỏi miệng hắn, Hoa Ly tiếp tục ôm cơ thể
to lớn của hắn, nhắm mắt tựa đầu vào bắp tay rắn chắc.
"Huân Bạc, anh sợ sấm sét đúng không?
Đừng sợ, tôi ở đây với anh, có thêm người sẽ không sợ nữa!"
"Sau này...sau này sẽ như vậy...anh không cần phải trốn vào góc tối..."
Câu cuối là cô vô thức lẩm bẩm nhưng Huân Bạc lại nghe rất rõ, hắn hướng
mắt lãnh lệ hàn ý vào người cô không rời, cảm thấy cô dường như không
còn ghét bỏ, làm cho cái tôi trong người hắn đột ngột lắng xuống.
Hắn ngồi im lặng để cô ôm lấy, bao nhiêu sấm sét xuất hiện là bấy nhiêu lần hắn hôn lên mái tóc sương lê thơm tho của cô, như một liều thuốc chữa
lành nỗi sợ.
Cơ thể lạnh buốt dần dần ấm áp, Hoa Ly cảm nhận được
dòng nhiệt nóng bỏng ấy, ra sức chui rúc vào thân hắn, mặc cho hắn tự
nhiên bòng cô ngồi vào lòng, những nụ hôn có giáng xuống tóc bao nhiêu
cũng chẳng thành vấn đề.
Cuối cùng, người đàn ông cũng tìm ra được liều thuốc trấn áp nỗi sợ, có Hoa Ly ở bên cạnh hắn không còn thấy bất
cứ thứ gì đáng sợ hơn ngoài việc mất đi cô.
"Hoa Ly, tôi yêu em."
Hắn phủ bên tai cô, thì thầm nói nhỏ.
Vòng tay be bé của cô đột nhiên choàng chắc cổ hắn, cô không mở mắt, cũng chẳng có biểu hiện từ chối, ảm đạm đáp.
"Ừm."
Một từ sắc lạnh, Huân Bạc hiểu cô tốt với hắn chỉ là thương cảm, một kẻ xấu xa như hắn, trái tim của mĩ nhân làm sao hắn có thể với tới ?
Là
hắn, từ đầu bỏ rơi cô, rồi lại chọn cách cưỡng đoạt, ép buộc cô trở về,
hắn chưa từng sửa lỗi với cô thì lấy gì để cô yêu hắn ?
"Học cách chữa lành tổn thương."
Hắn nhớ như in lời dặn dò của mẹ hắn, nhìn hoàn cảnh bây giờ sau cùng hắn cũng hiểu.
"Hoa Ly, tôi sẽ không để vụt mất em, cũng sẽ không để em tổn thương nữa.
Tôi dành phần đời còn lại bù đắp lỗi lầm cho em."
Giọng ôn nhu âm âm trong không gian tĩnh lặng, Hoa Ly nghe không xót một chữ
nào, cô không đáp lại tiếng nói của hắn, vẫn im lặng cúi đầu trước ngực
hắn.
Sấm chớp theo cơn mưa kéo dài rất lâu, nhưng người đàn ông đã không còn giật mình nữa, hắn ôm cô gái ngủ một lúc đến khi mưa gió bên
ngoài ngừng hẳn, hắn lại tỉnh giấc.
Kim đồng hồ chỉ vào 2h sáng,
cô gái đang ngủ say mê tựa như công chúa ngủ trong rừng, vừa đẹp vừa mê
người, hắn sợ làm cô thức giấc nên cực kỳ cẩn thận bòng cô ra ngoài.
Hưu An vẫn chờ ở trước cửa, thấy bóng người lấp ló ông định lên tiếng liền
bị Huân Bạc dùng ánh mắt ra hiệu. Hưu An ngậm lại ngay tiếng nói, định
rời đi nhưng lại thấy vị chủ nhân tôn kính còn đứng yên.
Ông bạo gan ngẩng mặt nhìn lên, Huân Bạc thế mà lại cười với ông rất trìu mến, sau đó mới bòng cô gái nhỏ rời đi.
Hắn trở về phòng riêng của cô gái, đặt cô lên giường hoa lệ, ngón tay lạnh
lẽo vương tới đặt cách tóc một tấc, hắn hít lấy một hơi mới có can đảm
vuốt nhẹ lên vầng trán, rồi mới nằm xuống cạnh cô.