Thanh âm mềm mại của cô truyền đến tai của anh.Tự cảm thấy lòng mình liền ấm áp không thôi, anh gục đầu xuống bả vai của cô.
Anh không muốn phải nhắc đến người phụ nữ đó thêm một lần nào cả.Trực tiếp xem như người xa lạ nhưng vì là cô anh muốn kể hết mọi chuyện cho cô
nghe.
Con người của anh vốn ít lời không nói được nhiều nên chỉ nói cụ thể để cho cô hiểu.
-Người phụ nữ ban nãy là mẹ ruột của tớ nhưng bà ta đã bỏ rơi cha con tớ từ rất lâu rồi,...
Nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh cất lên bên tai cô có hơi sững sờ.Cứ
ngỡ anh được lớn lên trong tình yêu của cả cha mẹ nhưng cô lại không ngờ còn có việc như vậy.Cô vẫn còn may hơn anh ấy chứ,mẹ cô dù không quan
tâm để mặc cô muốn làm gì thì làm.Nhưng bà cũng chưa từng vứt bỏ cô mà
đi.
Cô rất hiểu tâm trạng của anh chính là sự đồng cảm giữa người
với người.Hẳn là anh đã rất đau lòng cô có thể cảm nhận được nỗi day dứt trong từng câu nói đấy.Một người có hoàn cảnh bi thảm như cô thì cũng
không biết nên an ủi anh thế nào,nên dùng những từ nào để nói.
Cứ
thế cô chỉ đành dùng sự im lặng để đáp lại anh,bàn tay nhỏ khẽ đưa lên
xoa nhẹ mái tóc mềm mại của anh.Việc cô có thể làm là chỉ có thể ở bên
cạnh anh thôi,ngay cả cô còn không tự chữa lành được cho bản thân thì
làm sao chữa lành được cho người khác kia chứ.
--------------
Cứ thế thời gian trôi qua rất nhanh cũng đã đến lúc nhập học.Cả nhà dì Chu đã dọn ra khỏi Chung Cư mà chuyển đến khu đô thị Hoa Cương.Chú Dì làm
ăn khấm khá nên mua dứt một căn biệt thự ở đấy.
Từ chỗ ở mới cô
cũng không cần phải đi xe buýt nữa.Mọi ngày đều cùng anh họ đi bộ đến
trường cũng chỉ mất 15 phút thôi.Năm nay khối 11 của cô học cùng thời
gian với khối 12 của anh họ,nên việc đi học thế này cũng không còn nhàm
chán.
Sở Ngữ Yên sánh vai cùng anh họ Lý Hy Thần đi trên vỉa
hè.Đường tới trường vẫn vậy,vẫn là những hàng cây hoa chuông vàng đua
nhau khoe sắc vàng rực rỡ.Hương thơm thanh mát tỏa ra khắp nơi khiến
lòng người càng thêm rạo rực.
Cuộc trò chuyện của hai anh em học
bá cũng chỉ xoay quanh việc học.Nhiều lúc cô còn bị bạn học trêu chọc
hai học bá ở chung nhà thì có phải là gặp nhau lại rủ nhau làm bài tập
hay không.Quả thật thì họ nói cũng đúng cô cũng không có gì để phản bác.
Mắt thấy bóng dáng cao lớn của Bạch Nhất Dương đang tựa vào cổng trường thì cô liền quay sang cất giọng về phía Lý Hy Thần.
-Anh ơi,em đi cùng bạn đây ạ.
-Ừm,đi đi.
Về việc cô em gái này mọi ngày như hình với bóng cùng tên đẹp mã kia thì
đã không còn gì là lạ.Lý Hy Thần nheo mắt nhìn theo hướng đó rồi lắc đầu rời đi,anh cũng không cổ hủ như thế.Thanh xuân đẹp như thế mà ngăn cấm
thì còn gì vui.
Vừa trông thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô xuất hiện trong tầm mắt.Khóe môi đang mím chặt liền cong lên,không để tâm mà cướp lấy cặp từ tay cô rồi sải bước đi vào trong trường.
Sở Ngữ Yên đã quá quen với hành động này của anh cô không nhiều lời chỉ nhoẻn miệng
cười rồi chạy bước nhỏ theo sau anh.Nhìn từ sau lưng thôi cô phải công
nhận rằng dáng người của anh đẹp đến mức hầu như không có góc chết.Anh
cố tình đi chậm bước chân nên cô rất nhanh đã theo kịp anh.
Cô
cùng anh sóng vai bước vào dãy tòa nhà dậy học.Cô vẫn vậy, vẫn là học
lớp chọn còn anh thì lại vượt bậc rất nhiều,vèo một cái từ lớp 15 nhảy
thẳng lên lớp 6.
Đưa cô đến tận lớp,để cặp tận chỗ thì anh mới khẽ nhìn xuống cô nhỏ giọng.
-Học ngoan ngoãn nhé,tớ đi đây.
Dứt câu tiện thể anh đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ rồi hài lòng rời đi.Học
sinh ở trong lớp nhìn cảnh tượng kia cũng không nấy làm lạ.Sống đến từng này được trông thấy vẻ mặt dịu dàng đấy của lão đại thì quá mãn nguyện
rồi.
Chỉ có Trình Lam đang ngồi trên ghế là bĩu chặt môi lại,vẻ mặt như người vừa bị cướp mất người yêu.Cô lại nhỏ giọng phàn nàn.
-Cái tên đấy còn chưa chính thức làm bạn trai cậu mà đã vênh váo như vậy
rồi.Sáng ra còn bày đặc tình cảm công khai,cũng chẳng ai dám cướp mất
cậu đâu.
Sở Ngữ Yên bất lực ngồi vào ghế rồi mang sách vở ra đặt
trên bàn.Lúc này cô mới quay sang nhìn Trình Lam với vẻ mặt hết sức
nghiêm trọng.
-Tớ từ chối cậu ấy....Sau đó quen cậu nhé.
'...'
-Thôi khỏi,tớ vẫn còn thẳng lắm cậu đừng bẻ cong tớ.
Mắt thấy Trình Lam vội vàng lôi sách vở giả bộ ngồi học thì cô
mới nhỏ giọng cười.Mỗi ngày đều phải làm hài lòng 2 vị này chắc cô già
sớm quá.
-----------------
Lúc này bên lớp 11-6
Bạch Nhất Dương lười biếng bước vào lớp,trông thấy tên ngốc Hướng Lâm đang vẫy tay thì bước thẳng về bên đó.
Hướng Lâm vẫn học bên lớp 15,cậu chàng này học hành được đến đây là đã quá
rồi may sao còn chưa nghỉ học đấy.Vì là ngày đầu tiên đi học Hướng Lâm
muốn nhìn thấy vị lão đại của mình nên mới sáng sớm qua đây tiện thể
chiếm cho anh vị trí tốt như này.
Chính là bàn cuối vừa tiện ngủ
vừa tiện chơi điện thoại.Hướng Lâm thích thú nhìn vẻ mặt hài lòng của
anh.Chỉ trong phút chốc nụ cười trên gương mặt Hướng Lâm liền biến mất.
Cậu chàng trông thấy anh lôi sách vở từ trong cặp ra,mà con mẹ nó sách vở
đều bao bì nhãn dán cực kì nghiêm túc.Trên tem còn ghi rõ họ tên BẠCH
NHẤT DƯƠNG LỚP 11-6.Không lẽ mới sáng sớm mà mắt của cậu đã bị lác rồi
sao.
Hướng Lâm trợn tròn mắt khó tin mà hỏi một câu ngớ ngẩn.
-Cậu đang làm gì vậy ?
Bạch Nhất Dương lạnh nhạt liếc cậu chàng một cái,giọng nói không mấy kiên nhẫn.
-Cút về lớp đi.
'......'
Tưởng tượng của Hướng Lâm là anh sẽ hết lời khen cậu vì đã giữ chỗ cho
anh.Rồi cả hai lại bắt đầu con đường trốn học đi nét,không phải năm
ngoái anh Dương nói chỉ tạm thời chăm chỉ học thôi sao.Không cam lòng
Hướng Lâm tiếp tục hỏi.
-Hôm nay ngày đầu đi học,vậy chúng ta trốn tiết xem như khai trương buổi học cậu thấy thế nào.
-Con mẹ nó chứ khai trương,ông đây không có thời gian.
Anh còn có mục tiêu phía trước đấy.Trốn tiết này kia đã bị anh dẹp gọn
rồi,anh còn phải ra sức học tập vì mục tiêu vào lớp chọn.Chỉ còn năm 12
nữa thôi,anh phải được học cùng lớp với cô.Chỉ nghĩ đến việc ở chung với cô cả ngày trong lớp còn được ngồi cùng bàn thì cả người liền thấy vui
vẻ rồi.
Vậy mà cái tên Hướng Lâm này sáng ra đã xúi quẩy anh.
Bên ngoài chuông vào học cùng lúc reo lên,Hướng Lâm liền được anh đá đít
thẳng ra ngoài cửa.Không một động tác thừa,vô cùng dứt khoác - vô cùng
nhẫn tâm.Trái tim nhỏ bé này vậy mà bị lão đại bỏ rơi rồi.Cậu đã gắn bó
với anh từng ấy năm mà bây giờ còn không bằng mấy cái quyển vở chi chít
chữ đấy hả.
Hướng Lâm mang tâm trạng buồn bã tiến về lớp học của mình.Biết làm sao được,lão đại bây giờ bị condi tình yêu nhập rồi.
Mắt thấy phiền phức vừa đi khỏi chân mày của anh khẽ giãn ra.nào ngờ còn chưa giãn được 3 giây thì phiền phức khác lại đến.
Lệ Giai chuyển về đây sinh sống thì tất nhiên là sẽ theo học ở đây luôn.Cô ta còn đặc biệt vào đúng lớp của anh đấy.Khuôn mặt hiện ý cười,diễm lệ
động lòng người.Trong lớp không biết bao nhiêu cặp mắt phải liếc nhìn về phía của họ.Giọng điệu mềm như nhung vang lên.
-Nhất Dương,tớ ngồi cùng cậu nhé.Tớ đi học muộn nên là chỗ ngồi hết mất rồi.
Vì đã đến giờ vào học,thầy cũng đã tiến đến trên bục giảng nên anh không
chuyển đi chỗ khác được.Đành nhẹ gật đầu rồi để Lệ Giai ngồi vào chỗ.
Đối với Lệ Giai thì biểu cảm của anh sẽ không lạnh nhạt lắm,dù sao cô cũng
là lớn lên từ nhỏ cùng anh.Vốn là trước đây anh đối xử với cô rất tốt
xem cô như em gái.Nhưng mà bây giờ lớn cả rồi anh cũng không muốn phải
dùng sự tử tế đấy cho bất cứ ai.
Vì anh đã dùng hết cho cô gái nhỏ nhà anh rồi.Với lại,hết tiết anh phải chuyển chỗ thôi việc này mà để
Yên Yên nhìn thấy thì lại hiểu lầm to mất.Công sức anh theo đuổi lâu như thế mà cô còn rất vô tình nữa.Đi sai một bước thì liền đổ sông đổ biển.