Thăng Quan Kiến Hỉ

Chương 19


trướctiếp

Edit: Bàn

Lý Tú vừa đến trường, liền thấy không khí trong lớp hôm nay không đúng lắm.

Quá yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng thì thầm bàn tán và tiếng lật sách cũng bị ấn nút tắt tiếng.

Cậu nhíu mày, vừa bước vào lớp đã thấy người nằm trên bàn cạnh chỗ ngồi của mình.

Bóng dáng Phương Càn An thực sự rất dễ nhận biết, dù cho lúc này nam sinh đang vùi mặt trong khuỷu tay, đầu cũng không ngẩng, Lý Tú vẫn nhìn một cái là nhận ra hắn.

Thôi được, cũng chỉ có vị thái tử này mới có thể không kiêng nể gì như thế, ngủ bù trong tiết tự học buổi sáng mà không có áp lực tâm lý gì.

Chắc cũng vì lý do này, người trong lớp lo ồn đến Phương Càn An nên mới hoàn toàn yên tĩnh như vậy?

Lý Tú tuỳ tiện nhìn lướt qua phòng học, phát hiện sắc mặt tất cả mọi người đều hơi kỳ quái, ai cũng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm sách giáo khoa trong tay, không dám lên tiếng.

“...”

Cậu thu mắt về, nhìn đỉnh đầu Phương Càn An, mím môi.

Tên này sao vẫn ở đây?

Lý Tú thốt ra lời oán giận bất đắc dĩ trong lòng.

Vừa nghĩ tới Phương Càn An quấy rầy mình đi học ngày hôm qua thế nào, tâm trạng thiếu niên hoàn toàn trở nên u ám.

Nhờ ơn cuộc điện thoại đêm qua Phương Càn An cố tình gọi cho cậu, Lý Tú ngủ không ngon cả đêm. Bây giờ đầu nặng như đổ chì, hoàn toàn không thể vắt ra thêm chút tinh lực dư thừa nào. Vì thế, dù cho cậu có thấy ngứa mắt Phương Càn An, Lý Tú cũng chỉ có thể rũ mắt, giả vờ như không có gì, băng qua lối đi chật hẹp giữa Phương Càn An và chỗ ngồi của mình, đến được vị trí của mình.

Phương Càn An bên kia không có động tĩnh gì, vẫn là dáng vẻ ngủ say.

Lý Tú liếc qua hướng hắn, thấy hắn không tỉnh, lúc này mới thở phào một hơi.

Được rồi, ít nhất bây giờ cậu không cần phải đối phó với vị đại thiếu gia này.

Lý Tú lấy đề hôm qua chưa làm xong từ trong cặp sách ra, làm hai trang, nhưng trong lúc làm, cậu liền phát hiện mình có chút không tập trung được.

Học sinh lớp A1... Hôm nay hình như thực sự hơi im lặng quá rồi. Suy nghĩ này như mây đen trên bầu trời lúc này, lướt qua suy nghĩ của cậu một cách u ám.

Phương Càn An kinh khủng đến vậy thật sao? Có thể doạ sợ bọn họ đến mức này, ngay cả tin tức nóng hổi đêm qua mà cũng không lắm mồm một chút? Lý Tú vừa nghĩ, vừa nhìn qua thời khoá biểu trên góc bảng đen theo thói quen.

Ở trên đó viết:

Tiết 1: Tiếng Anh

Tiết 2: Tiếng Anh

Tiết 3: Tiếng Anh

Tiết 4: Tiếng Anh

...

Con ngươi Lý Tú hơi co lại, ngây người tại chỗ ngồi một lát.

Cậu nhớ rất rõ, lịch học hôm nay tuyệt đối không phải là tiếng Anh cả một ngày. Hơn nữa, hôm qua không phải nói Âu Dương phụ trách môn tiếng Anh đã mất tích, thậm chí rất có thể đã thắt cổ tự tử sao?

Trường học đã tìm được giáo viên dạy thay?

Nhưng mà cho dù có giáo viên dạy thay, vì sao tiết học hôm nay lại là tiếng Anh cả ngày?

Trong tình huống lớp học hoàn toàn yên tĩnh, tiếng chuông liền có vẻ cực kỳ chói tai. Ngay sau đó, một cái bóng nhỏ dài giẫm thẳng lên tiếng chuông, đúng giờ đi vào từ ngoài phòng học.

Chính là Âu Dương.

Là Âu Dương tự tiết lộ bản thân cưỡng hiếp người vị thành niên, cuối cùng sợ tội tự sát tối qua trên điện thoại.

Người đàn ông vẫn là dáng vẻ quen thuộc, đường nét cân đối, nói chuyện vừa dí dỏm vừa thú vị.

Ngoại trừ việc sắc mặt hắn hôm nay hơi nhợt nhạt quá mức ra, Âu Dương nhìn trông không khác gì ngày thường.

“Ôi trời, hôm nay toàn là tiết tiếng Anh kìa, có vẻ nhiệm vụ học tập của các bạn học sinh hôm nay rất nặng đó...”

Âu Dương cười híp mắt nói.

Lúc nói chuyện có hơi không rõ tiếng.

Môi hắn hơi tím bầm, Lý Tú cũng không biết là mình có nhìn nhầm không, lúc nhìn thoáng qua hình như thấy kẽ răng Âu Dương toàn là vết máu đỏ đậm.

Lý Tú nuốt nước bọt.

Cậu không kìm được lại nhìn xung quanh mình, phát hiện bạn cùng lớp của mình trông đều rất bình tĩnh.

Bọn họ cứ thế nhìn chăm chú thầy giáo đẹp trai, hài hước, dí dỏm, nổi tiếng trên mạng, không có chút khác thường nào. Nếu nhất định phải chỉ ra điều gì không ổn, thì chính là hôm nay bọn họ ngồi học nhìn trông nghiêm túc hơn ngày thường rất nhiều.

Đây rốt cuộc là chuyện gì...

Lý Tú hoa mắt chóng mặt.

Cậu lưỡng lự hồi lâu, mới phát hiện có khi mình bị Phương Càn An giở trò rồi.

Cuộc điện thoại mập mờ ngày hôm qua vốn là tin giả nhỉ?

Thế thì đây lại là trò đùa giỡn ngu ngốc nhạt nhẽo gì?

Không, không đúng, chỉ sợ cũng chỉ có loại ngu ngốc như mình mới tin được lời nói ra từ miệng kẻ bắt nạt đúng không?

Lý Tú dùng ánh mắt gay gắt nhìn về phía Phương Càn An bên cạnh. Người sau vẫn nằm bò trên bàn không nhúc nhích, không hề động đậy.

Hắn ngủ rất say.



Ngay lúc Lý Tú bị phân tâm vì Phương Càn An, trên bục giảng, thầy giáo tiếng Anh mặt trắng hếu đã toét miệng, bắt đầu giảng bài như thường lệ.

“... Ừm, vậy thì hôm nay chúng ta cùng nói về câu hỏi đọc hiểu số 3 của đề hôm qua nhé.”

Nghe đến đó, Lý Tú sửng sốt.

Như bình thường, giảng đề nên bắt đầu từ những câu hỏi cơ bản, nhưng sao hôm nay Âu Dương lại bắt đầu giảng từ câu hỏi đọc hiểu. Dựa theo yêu cầu của Âu Dương, Lý Tú nhìn đề trong tay.

Tài liệu đọc tiếng Anh được sử dụng trong câu hỏi đọc hiểu số 3 có tiêu đề là “The Death Car.”

Trong câu hỏi tiếng Anh, nội dung đọc không quá khó, tình tiết mang phong cách hơi hướng kinh dị phổ thông, thậm chí có thể nói là tương đối thú vị. Câu chuyện kể về một cặp vợ chồng lái xe ra khỏi nhà vào ban đêm, nhưng xe bị chết máy giữa cơn mưa lớn. Người chồng xuống xe định tìm người giúp đỡ, mà người vợ chờ trong xe không đợi được chồng trở về. Cô đợi được tiếng gõ liên tục truyền tới từ phía trên xe.

Người vợ run lẩy bẩy trốn trong xe cho đến khi cảnh sát tới, và cuối cùng cũng biết tiếng gõ quanh quẩn không rời trên nóc xe của cô suốt đêm rốt cuộc là cái gì.

Kẻ sát nhân ma quỷ thắt cổ chồng cô ngay trên cành cây đằng trên ô tô.

Mũi chân người chết không ngừng, không ngừng đập vào nóc xe...

...

Mặc dù thấy trình tự giảng đề của Âu Dương không đúng, nhưng thói quen nhiều năm qua vẫn khiến Lý Tú cầm bút lên định ghi bài theo bản năng.

“... Bị treo cổ thực sự rất đau đấy.”

Tuy nhiên, giọng nam rơi vào tai lại không giải thích về câu hỏi tiếng Anh.

“Thực sự rất đau, dây điện mảnh lắm, cứ kẹt cứng ở cổ họng, đúng là còn đau hơn dao cắt... Cho dù có dùng tay móc ra kiểu gì, cũng không thể dùng chút sức lực nào...”

Bút trong tay Lý Tú dừng lại.

Cậu vẫn giữ nguyên tư thế nghe giảng nghiêm túc, nhưng ngón tay lại không kìm được bắt đầu run nhẹ.

Trong lớp, tiếng Âu Dương càng lúc càng ngọng nghịu, giống như dây thanh quản của hắn đã gặp phải tổn thương nghiêm trọng nào đó, hoặc là, có vật gì chặn trong miệng hắn.

“Phù... phù...”

Hơi thở của Âu Dương cũng biến thành nặng nề bất thường.

“Thân thể cũng sẽ trở nên thật là nặng, thật là nặng, cái cổ cứ kéo, kéo, kéo xuống dưới... Sau khi nghe thấy tiếng rắc rắc kỳ quái, các em sẽ biết, ồ, hoá ra là đốt sống cổ gãy rồi...”

Theo âm thanh tự thuật ngày càng quái đản, ngón tay đầy mồ hôi lạnh của Lý Tú trở nên vô cùng trơn mượt, giữa cơn run rẩy, sơ ý một cái, bút liền rơi xuống đất.

Tiếng thì thầm của Âu Dương im bặt.

Tiếng bút bi rơi trên đất vậy mà lại trở nên rõ ràng hết sức.

Miệng Lý Tú lập tức khô khốc.

“Lý Tú, bút của cậu rơi rồi.”

Hình như có bạn học bên cạnh nhắc cậu một câu.

“À.”

Lý Tú cúi đầu, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Âu Dương. Cậu nơm nớp lo sợ cúi người, chuẩn bị nhặt bút từ dưới đất lên.

...

Trong nháy mắt nhặt được bút định ngồi dậy đó, Lý Tú nhìn lướt qua xung quanh.

Mà cũng chính cái liếc mắt này làm lưng Lý Tú ướt đẫm mồ hôi lạnh trong nháy mắt.

Cậu thấy được bàn chân của “các học sinh.”

Chân của bọn họ hướng ra sau.

Rõ ràng ai cũng ngồi ngay ngắn trên ghế, đối mặt với bảng đen.

Nhưng, ở dưới chỗ ngồi, Lý Tú lại thấy rất rõ, mũi chân của bọn họ lại đồng loạt nhắm ngay đằng sau phòng học.

【Lý Tú à... Lại đang xem cái gì linh tinh trong này đây?】

【Bà ngoại, hu hu hu hu... Cháu sợ quá... Gót, gót chân của quỷ, là kiễng lên... Hu hu hu... Bác gái kia, bác gái kia cũng cứ đi cà nhắc...】

【Nhóc ngốc, mấy thứ trên TV đều là nói vớ nói vẩn. Bà ngoại nói cho con, quỷ thật sự ấy...】

...

【Chân của bọn nó, là mọc ngược.】

Không hiểu sao, một cuộc nói chuyện mơ hồ chợt loé lên từ giữa biển ký ức xa xôi hỗn loạn.

“Rầm --”

Lý Tú ngồi dậy thật mạnh, cơ thể đập vào bàn một cách nặng nề, phát ra một tiếng vang lớn.

Cậu nghiến chặt răng, sự sợ hãi khiến tim cậu đập điên cuồng.

Đầu óc trống rỗng.

Nhưng vào lúc này, cậu nghe thấy âm thanh run rẩy, yếu ớt như tơ truyền đến từ bên cạnh.

【”Đừng kêu.”】

【”Đừng để bọn nó phát hiện...”】

Lý Tú chật vật chuyển động mắt, đối diện với một bên mắt lộ ra từ giữa khe hở giữa cánh tay của nam sinh bên cạnh.

“Ôi... Cổ thầy đau quá... Hu hu... Đau quá đi mất...”

Tiếng dạy học của Âu Dương đã hoàn toàn biến thành tiếng thở hổn hển và tiếng kêu rên đau đớn vô cùng.

Giữa không khí lạnh thấu xương, Lý Tú cứng đờ hai mặt nhìn nhau với đại ca trường ngày xưa đang mặt mày tái mét.



【”Phát hiện cái gì?”】

Lý Tú dùng âm lượng gần như âm hơi, vừa run rẩy vừa nói.

【”Phát hiện cậu đã phát hiện ra bọn nó.”】

【”Đây rốt cuộc là sao?”】

Lần này Phương Càn An lại không trực tiếp trả lời Lý Tú, mà tiếp tục vùi mặt vào giữa cánh tay.

Một bàn tay bỗng túm lấy Lý Tú.

Là Phương Càn An.

Tay hắn cũng như Lý Tú, lạnh như băng.

【Là mơ.】

Hắn cẩn thận viết vào lòng bàn tay Lý Tú.

Đúng thế...

Tất cả những thứ hắn đã trải qua nhất định đều là ác mộng.

Phương Càn liều mạng tự nhủ trong lòng, vì chỉ có như vậy, hắn mới không hoàn toàn bị doạ điên.

Hắn không còn nhớ rõ rốt cuộc mình đã mơ trong mơ bao nhiêu lần.

Lần này, hắn thậm chí tưởng là mình đã tỉnh lại thật, dù sao thì hắn đã trải qua cả những việc như buổi sáng tỉnh dậy, dì Tô chuẩn bị bữa sáng cho hắn. Nhưng khi hắn ngồi vào phòng học, hắn đột nhiên nhận thấy có gì đó không đúng. Hoàn toàn khác với Lý Tú chăm chỉ học tập, không để ý xung quanh, đại ca trường cà lơ phất phơ chẳng mấy chốc đã thấy một màn dưới ghế kia.

Từng người trong phòng học đều có một khuôn mặt giống nhau.

Bọn họ...

Vốn không phải là người.

【Đúng vậy đây chỉ là mơ đây chỉ là mơ đây chỉ là mơ --】

【Chỉ cần chịu đến khi tỉnh mộng là ổn rồi.】

【Chỉ cần không bị phát hiện.】

...

Trong bóng tối do cánh tay che, Phương Càn An không ngừng dùng môi lẩm bẩm không phát ra tiếng.

Bên cạnh đại thiếu gia sắp sụp đổ tinh thần, Lý Tú cũng đang run không kiểm soát được.

Vì cậu vừa sợ hãi liếc nhìn bục giảng bằng khoé mắt, bóng dáng Âu Dương không biết đã biến mất từ lúc nào.

Chỉ để lại những “học sinh” vẻ mặt đờ đẫn chết chóc ngồi thừ ra tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Rất tốt, chí ít...

Chí ít đã không thấy Âu Dương nữa.

Nếu như đây là một cơn ác mộng, thì cửa ải đáng sợ nhất đã qua.

Lý Tú cố gắng muốn giữ bình tĩnh, nhưng ngay lúc này, khoé mắt cậu chợt lướt qua một bóng mờ.

Động tác của thiếu niên lập tức cứng ngắc.

Một lúc lâu, Lý Tú mới gấp rút thở dốc, liếc qua bên cạnh.

Cậu thấy một đôi chân.

Đó là một thi thể đã chết từ lâu, đầu ngón chân đã thành một màu đỏ đậm sắp thối rữa. Một ít vật bài tiết khô cứng từ lâu dính bên trong bắp chân và mắt cá chân của hắn, là màu đen.

Móng chân vì vùng vẫy kịch liệt nên đã tróc ra. Còn bây giờ, đôi chân đó đang treo trước bàn học của Phương Càn An.

Lắc lư.

Lắc lư.

...

Mắt Lý Tú rịn ra nước mắt sinh lý.

Cậu đờ đẫn nhìn tờ đề trên bàn, ánh mắt dừng lại ở câu cuối cùng của tài liệu đọc hiểu.

【... his feet were bumping gently on the roof of the car - bump, bump, bump, bump.

(mũi chân hắn đang nhẹ nhàng đập vào nóc xe -- bụp, bụp, bụp, bụp.)】

*

Phương Càn An rõ ràng cũng cảm nhận được sự tồn tại của đôi chân đó.

Vai hắn run dữ dội.

Môi Lý Tú run rẩy, phát ra một âm hơi mang theo tiếng nức nở.

【”Phương Càn An... Đừng ngẩng đầu.”】

Cậu nói.

________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ờm, tài liệu đọc hiểu tiếng Anh là có thật nhe, tên là “The Death Car,“ đoạn trích tiếng Anh trong này cũng đến từ đó.

trướctiếp