Người đang hốt hoảng chạy đến gọi cô là Trần Khải, sinh viên năm hai khoa cô.
“Chiếc váy cuối cùng làm trọng tâm gặp trục trặc rồi, người mẫu cũng không thấy đâu nữa.”
“Cái gì?” Chiếc váy đó là con át chủ bài cuối cùng trong bộ sưu tập của cô, giờ gặp rắc rối làm sao lên sàn diễn đây.
Doãn Nghi mất bình tĩnh cùng Trần Khải chạy đến nơi chuẩn bị cho các người
mẫu. Chiếc váy nằm trên mặt bàn, đã bị rách phần chân váy, vải voan ở
trước ngực cũng đều bị rách thảm thương. Căn bản là không thể sửa, không thể đem trình diễn được nữa.
“Vezula cũng đã biến mất rồi, khi
tụi em đi tìm thì chỉ thấy chiếc giày của cô ấy ở lùm cây phía sau
trường.” Trần Khải vẻ mặt lo lắng nhìn cô: “ Chị Nghi, bây giờ phải làm
sao.”
Trái tim Doãn Nghi đập thình thịch, cảm giác lo lắng bắt đầu vây lấy cô. Nhưng việc trước mắt không thể chậm trễ. Buổi diễn sắp bắt
đầu rồi, người mẫu biến mất, trang phục bị hủy. Doãn Nghi tự trấn an
tinh thần mình, mọi việc đều có thể giải quyết, cô không thể mất bình
tĩnh lúc này.
“Khải, cậu lên báo với giáo sư Giang một tiếng, bảo ông ấy cho người đi tìm Vezula.”
Trần Khải gật gật rồi lập tức chạy đi. Vấn đề người mẫu có thể giải quyết
nhưng bây giờ thời gian quá gấp cô không thể biến ngay ra một bộ đồ mới
để lên sàn diễn được. Cô lướt lướt mắt xuống bộ váy của mình rồi nhìn
đến bộ váy đã rách kia, trong đầu liền nhảy ra sáng kiến.
Đèn
trong đại sảnh vụt tắt, chỉ còn lại ánh đèn sân khấu, tiếng của MC dẫn
chương trình vang lên: “Chào mừng quý vị và các bạn đã đến với buổi
party của sinh viên năm cuối trường đại học Nam Thụy ngày hôm nay.”
Khương Duật Lãng nhấp một ngụm rượu, nghe mấy người xung quanh đang bàn chuyện hợp tác làm ăn. Đôi khi cũng có người trao đổi với giáo sư xem sinh
viên nào tốt để chiêu mộ về công ty mình.
Tiếng ồn ào qua lại của
họ khiến anh có chút nhức đầu, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé của cô
nhưng lại không hề thấy đâu. Anh tham gia bữa tiệc này một phần vì nể
trọng giáo sư Triệu đích thân mời, nhưng phần lớn là vì cô. Doãn Nghi
xinh đẹp như thế, anh không muốn để cô bơ vơ một mình càng không muốn ai dòm ngó đến cô.
“Khương tiên sinh, cảm ơn cậu đã nể mặt lão già
này, tham gia buổi tiệc ngày hôm nay.” Giáo sư Triệu bước đến bàn Khương Duật Lãng đang ngồi, những nếp nhăn sau mắt càng rõ với nụ cười của
ông. Hôm nay mời được anh đến đây, không những thu hút được thêm các
nhà kinh doanh lớn còn có các quý tộc về trường. Không cần phải nói sẽ
có nhiều mối quan hệ tốt đến với ông rồi.
“Hiệu trưởng Triệu khách sáo rồi, đó là vinh hạnh của tôi.”
Nụ cười trên mặt giáo sư Triệu càng rõ hơn. Lúc này, buổi biểu diễn đã bắt đầu, trong một góc nào đó, Hạ Tuyết đang lén lút đưa một xấp tiền cho
một nhân viên phục vụ. Khi hắn ta nhận tiền xong rời đi, cô ta liền nở
nụ cười quỷ dị.
Tiếng nhạc du dương bắt đầu vang lên, mọi người
đều hướng mắt về phía sân khấu. Ai cũng muốn xem tài năng của thủ khoa
đầu ra này đến đâu nhưng có một số người lại ghen tị đến đỏ mắt.
Sau lời giới thiệu của MC, người mẫu từng người một bắt đầu phần diễn của
mình. Khi người đầu tiên bước ra, ai cũng phải vỗ tay tán thưởng. Những
chiếc váy này quả thực quá đẹp, như bộ đồ của tiên nữ trong truyện
tranh. Không hổ danh là thủ khoa đầu ra của một trường đứng đầu về thời
trang.
Lần lượt tiếp theo đó là các bộ trang phục đẹp mắt bước ra. Cứ ngỡ bộ đầu tiên đã đẹp, các bộ sau không cần xem nữa, nhưng đó quả
thực là sai lầm. Khi các người mẫu lần lượt bước ra, trang phục chỉ đẹp
hơn chứ không kém. Sau khi đã trình diễn hết trang phục của bộ sưu tập,
mọi người đều mong ngóng bộ trọng điểm cuối cùng.
Nhưng chờ một
lúc lâu sau, vẫn không thấy ai lên nữa, mọi người đều xì xào bàn tán cho rằng bộ sưu tập chỉ có đến đây không hề có vedette. Trong khi mọi người cho rằng buổi biểu diễn đã kết thúc thì ánh đèn sân khấu liền tập trung tại nơi đầu ra của sân khấu.
Một cô gái với nhan sắc xinh đẹp
bước ra, dướt ánh đèn, làn da cô trong suốt, mịn màng, mọi người trong
sảnh liền đứng hình trong chốc lát. Ai nấy cũng đều ngơ ra trước bộ đò
mà cô đang mặc. Bộ đồ vải voan có những bông hồng đỏ tươi cỡ lớn đã bị
rách tả tơi, phần voan trước ngực cũng đã rách. Không ai hiểu Doãn Nghi
đang mặc gì trên người, tại sao lại để bộ đồ như vậy làm trọng điểm của
bộ sư tập.
Doãn Nghi từ từ bước ra, lướt qua những người mẫu xếp
hai bên, đi đến trước sân khấu. Lúc này, mọi người đều xì xào to nhỏ,
không biết Doãn Nghi có bị sao không lại để bộ đồ như vậy lên sân khấu.
Những người vốn ganh ghét cô cũng bày ra vẻ mặt coi thường.
Hạ Tuyết chộp lấy thời cơ, liền lên tiếng giễu cợt: “ Dô, thủ
khoa của khoa chúng ta làm sao thế này, đem đồ rách lên sân khấu, định
làm ăn mày sao.”
Theo lời đó của Hạ Tuyết, mọi người đều cười rộ
lên, giáo sư Giang chau mày, Khương Duật Lãng lại nhướng nhướng mày
thích thú, cún con rách rưới trông rất hấp dẫn ấy chứ, anh đang nghĩ…
Doãn Nghi lướt mắt nhìn xuống chỗ Hạ Tuyết. Nhìn thấy người đi cùng cô ả,
ánh mắt liền lạnh đi. Cao Minh Thành này giờ qua chỗ Hạ Tuyết luôn sao.
Không thèm để ý đến ánh mắt khiêu khích của Hạ Tuyết, cô liền xé bỏ luôn luôn bộ váy ngoài rách nát. Mọi người liền trố mắt nhìn cô. Giây tiếp theo
ai cũng phải ngỡ ngàng. Chiếc váy được cô xé trở thành các tua rua chạy
dọc theo tà váy trắng được họa tiết bắt mắt. Phần trên là kiểu hở vai,
phần tay được thiết kế cứng xòe ra như cánh.
Bộ váy này phải gọi là tuyệt đỉnh. Trong đại sảnh, ai ai cũng trố mắt nhìn. Doãn Nghi ra hiệu cho MC đưa mic đến.
Cô tự tin đứng trên sân khấu, bất đầu nói: “ Bộ trang phục này chính là
phần kết của “Hoa và em”. Khi lột bỏ bộ trang phục rách rưới bên ngoài
chính là bộ váy đẹp đẽ. Cũng như “Em” mạnh mẽ sau những đổ vỡ. Tình mình từng đẹp như hoa, nhưng nó khiến em đau. Và sau đó em càng mạnh mẽ và
xinh đẹp hơn trên bông hoa đã nát đó. Một bông hoa mới được sinh ra.”
Hội trường im lặng vài giây, sau đó liền vang lên một tràng tiếng vỗ tay.
Giáo sư Giang và giáo sư Triệu liền tiến đến chúc mừng cô. Sự thành công này quả thực ngoài mong đợi. Có người còn lên hoa tặng cho cô. Cô nhìn
lên chỗ Khương Duật Lãng, anh đang nhìn cô suy tư. Không cần biết anh
nghĩ gì, cô liền mỉm cười với anh. Những điều đó là thật. Sau cuộc tình
này, mọi đẹp đẽ cũng chỉ là thủy tinh đã vỡ, cô sẽ bắt đầu cuộc sống
mới, tái sinh một bông hoa mới.
Doãn Nghi đi xuống đại sảnh, mọi
người liền ùa lên chúc mừng cô. Có những cái bắt tay mà cô không kịp bắt rồi những gương mặt lạ lẫm. Lúc này, Hạ Tuyết liền khoác tay Cao Minh
Thành đến trước mặt Doãn Nghi.
“Doãn Nghi à, chúc mừng cô nha, tôi và Minh Thành chúc cô một ly.”
Hạ Tuyết là người đầu tiên chúc rượu cô. Doãn Nghi hơi nhướng mày, liếc
nhìn hai người họ. Cao Minh Thành vẫn cứ dán mắt vào cô không hề rời đi.
“Doãn Nghi, chúc mừng em.”
Nhận thấy ánh mắt rực lửa mà Cao Minh Thành nhìn cô, Hạ Tuyết liền nổ đom
đóm mắt, hung dữ nhìn cô. Nhưng khi Doãn Nghi nhìn đến, cô ta liền bày
ra vẻ mặt tươi cười.
“Cảm ơn hai người, nhưng tôi không…”
Doãn Nghi chưa kịp nói hết câu thì đã có một phục vụ bàn đi đến, đưa ra cho
cô một ly vang đỏ. Vốn dĩ định nói rằng mình không có ly rượu nào những
bồi bàn đã đến, cô cũng không thể từ chối.
“Nào Doãn Nghi, chúng
ta là bạn cùng lớp, ly này tôi kính cô.” Nói xong cô ta liền uống sạch.
Doãn Nghi hơi cau mày nhưng vẫn đưa ly lên môi, uống sạch ly vang đỏ.
Khi thấy Doãn Nghi đã uống xong, cô ta liền cười đắc ý. Bàn tay đang
khoác lấy Cao Minh Thành càng bám chặt hơn, cả bộ ngực đẫy đà dán chặt
vào cánh tay anh ta.
“Doãn Nghi à, Minh Thành đối xử với tôi rất
tốt, anh ấy cũng rất yêu tôi nữa.” Cô ả ngã đầu lên vai Cao Minh Thành,
bộ ngực không ngừng cọ qua cọ lại.
Doãn Nghi nhìn cảnh này chỉ
biết cười trừ, rồi bỏ đi chỗ khác. Một lúc sau, trong người cô liền cảm
thấy rất nóng. Bây giờ đang là mùa lạnh, cô lại mặc váy không lý nào lại nóng như thế. Doãn Nghi chạy vào nhà vệ sinh, cảm giác như có một ngọn
lửa từ dưới bùng lên đốt cháy cô. Bây giờ trong người cô đang rất trống
rỗng, đầu óc mơ hồ. Đến nhà vệ sinh cần đi qua một dãy phòng nghỉ của
giảng viên. Đoạn đường đi rất tối, nhưng cô vẫn cắn răng chạy qua, cô
cần nước để giải tỏa.
Khi chạy đến đầu hành lang, liền có một bàn
tay kéo thọt cô vào trong, bàn tay ấm áp to lớn bịt miệng cô lại. Cùng
lúc đó, có một bóng người đi vào, chạy qua căn phòng chỗ Doãn Nghi đến
đoạn rẽ thì bị hai người đàn ông bịt miệng, lôi đi.