Doãn Nghi cắn môi suy nghĩ. Hiện tại cô không muốn gặp hắn. Sau vụ lần đó
gần như cô đã sợ chết khiếp và ghê tởm cái bản mặt của hắn. Bấy giờ nghĩ lại không biết tại sao cô lại yêu được một người như hắn suốt mấy năm
qua.
“Duật Lãng, không cần đâu…em…em không muốn nhìn thấy hắn.
Hơn nữa, hắn ta làm sai, trừng phạt hắn là được rồi, anh đừng làm liên
lụy đến gia đình hắn.” Dù có thế nào đi nữa, người cần đền tội là hắn
không phải gia đình hắn.
Anh suy tư nhìn cô hồi lâu, mãi vẫn
không lên tiếng. Đến khi cô thu lại tầm mắt thì hắn lại đưa tay xoa nhẹ
đầu cô. Dường như anh rất thích xoa đầu cô.
“Nghi Nghi, anh biết
em có tấm lòng lương thiện nhưng em cũng phải có sự cứng rắn. Em tha cho bọn họ nhưng em đừng quên Cao Minh Thành nếu không có sự trợ giúp của
Cao gia thì người tàn tật như hắn làm sao bắt cóc em giữa thanh thiên
bạch nhật mà không ai biết?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!
2. Tui Là NPC Ác Quỷ, Không Được Nói Tui Đáng Yêu
3. Mùa Xuân Ở Nam Thành
4. Cưng Chiều Vợ, Ghét Trà Xanh
=====================================
Doãn Nghi nhìn thẳng vào đôi mắt kiên định của anh. Đã từ bao giờ cô đã
không còn e ngại hay sợ hãi nhìn vào mắt anh nữa. Nghe những lời phân
trần mà anh nói cô mới vỡ lẽ. Đúng như vậy, gia thế nhà hắn là chỗ chống lưng cho hắn, dung túng cho hắn.
Dường như thấy cô đã hiểu, anh
lại nắm lấy tay cô, tiếp lời: “Em tha cho nhà họ cũng được thôi nhưng em có từng nghĩ như vậy thì họ sẽ dễ bắt nạt em, lại bắt cóc em lần nữa.
Và nếu anh không có mặt kịp lúc, em sẽ thế nào?”
Một sự sát phạt
thích đáng và đúng lúc sẽ khiến họ không dám lăm le gì tới cô nữa. Anh
đã sai lầm khi đáng giá cao sự biết điều của Cao Minh Thành, và Cao gia
ắt hẳn đã biết người của anh làm việc đó. Anh chỉ muốn cho hắn một bài
học vì dám đụng đến cô nhưng không ngờ lại đẩy cô vào nguy hiểm. Cô cần
phải biết cách bảo vệ mình.
Nghe đến đây, cô ngước mắt nhìn anh.
Người đàn ông trước mặt này lại khiến cho cô có cảm giác phụ thuộc. Cô
lại nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy tay mình, sự ấm áp tỏa ra làm ấm bàn tay lành lạnh và làm ấm cả lòng cô.
Doãn Nghi bị anh nắm tay dẫn cô vào công ty của tập đoàn Khương thị. Cô muốn rút tay ra vì ngượng
nhưng anh vẫn cứ nắm chặt lấy. Cô thầm quan sát nơi này. Tập đoàn Khương thị có nhiều chi nhánh trên cả nước nhưng đây là trụ sở chính. Tất
nhiên là nó cao và rộng lớn rồi, nhưng điều đáng kinh ngạc là nhân viên ở đây làm việc với thái độ rất nghiêm túc.
Khi anh dẫn cô vào trong, thư kí liền tiến đến báo cáo lịch trình với anh,
thái độ nghiêm túc không hề có lấy một cái liếc mắt dư thừa. Có lẽ, họ
nhìn cô với ánh mắt khó hiểu nhưng vẫn làm việc nghiêm chỉnh không dám
lơ là.
Có lẽ vì khí thế của người sếp này của họ và vì là người
của tập đoàn danh tiếng thì tự nhiên thái độ của họ cũng tự động nghiêm
cẩn để xứng đáng với dánh tiếng vốn có. Lại nhìn đến anh từ lúc bước
vào,đều là một bộ mặt lạnh lùng, nghiêm túc, trong đôi mắt hẹp dài tỏ ra áp bức. Nhưng bàn tay nắm lấy tay cô vẫn rất dịu dàng.
Khi đến trước cửa phòng làm việc của anh, anh mới buông tay cô ra.
“Bây giờ anh có cuộc họp, tầm một tiếng rưỡi nữa hắn sẽ đến đây.” Anh vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ.
Tay cô bất giác siết chặt lấy tay anh, anh định để cô một mình đối mặt hắn
sao. Nhìn thấy ánh mắt long lanh nước tội nghiệp của cô, anh không đành
lòng, lại đưa tay xoa đầu cô. “ Em ở trong phòng đợi anh, anh sẽ quay
lại trước khi hắn đến.”
Lúc này cô mới an lòng bỏ tay hắn ra. Sau đó lại ngại ngùng quay bước vào trong. Trái tim cô nhảy lên một tiếng
rồi đập thình thịch. Cô đưa tay vuốt ngực. Sự phụ thuộc hắn của cô đến
nhanh quá, cô cứ như cô vợ nhỏ sợ xa hắn vậy. Nhưng khi ánh mắt hắn lúc
nào cũng ân cần nhìn cô, yêu thương trong mắt hắn khiến tim cô mềm nhũn, không nhịn được mới đập nhanh như vậy.
Bình ổn trái tim một
chút, cô mới đưa mắt quan sát căn phòng này. Dường như mọi thứ thuộc về
anh, cô bắt đầu muốn quan sát thật kĩ. Theo phong thái của anh, vẫn là
nền sáng tối chủ đạo căn phòng. Cửa sổ sát đất rộng lớn, từ đó có thể
nhìn được toàn cảnh thành phố. Cô bước đến nhìn xuống, mặt liền tái mét, lùi lại mấy bước dựa vào thành bàn. Cô bị sợ độ cao!
Tòa nhà này rất cao, cũng cỡ hai mấy tầng, cao chót vót chọc thẳng trời xanh, văn
phòng của anh lại ở nơi cao như vậy. Mới vừa rồi, khi nhìn thấy, chân cô liền bủn rủn, có cảm giác muốn nôn. Doãn Nghi rời tầm mắt ra khỏi đó,
cô đúng là tự hành mình mà.
Mất một lúc lâu sau, cô mới bình
thường trở lại được, đúng lúc này cô nghe thấy tiếng cửa mở, quay lại
thì thấy Khương Duật Lãng bước vào. Thấy sắc mặt cô không ổn vội rảo
bước đến đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế mà anh hay làm việc.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, lo lắng hỏi: “ Cảm thấy chỗ nào khó chịu sao?"
Cô lắc đầu ngầy ngậy “Nãy em đi đến phía cửa nhìn xuống dưới, cao quá…”
Anh như hiểu ra điều gì, đi đến kéo rèm che kín phía cửa sổ, rồi lại đem
đến cho cô cốc nước. Uống một ngụm nước mới khiến cô ổn thêm đôi chút.
“Sao anh lại quay lại, họp xong nhanh vậy sao.”
“Anh sợ em ở một mình sẽ chán nên đem laptop đến cho em.” Anh chìa laptop ra trước mặt cô, rồi đặt nó lên bàn. Cô có chút cảm động, anh đang bận
nhưng vẫn lo lắng cho cô. Anh nhướn người hôn cô một cái rồi đứng dậy,
giọng anh dịu dàng lại trầm ấm mà cất lên: “Lát nữa trợ lý Trương sẽ đem bánh và trà đến, em ở đây chờ anh một chút nhé.”
Đây là xem cô như con nít sao, anh lo lắng cho cô cứ như cha lo lắng cho con gái vậy.
Khoảng một hơn một tiếng sau, cô vừa dùng laptop viết bản thảo cho sách mới
vừa nhâm nhi ăn bánh, uống trà rất nhàn nhã. Ngồi một lúc lâu để đánh
máy, cơ vai người cô đã hơi mỏi nên vươn vai duỗi người một cái. Qua kẽ
mắt, cô thấy trên bàn có một tâm hình quen quen.
Doãn Nghi cầm
lên xem, cô bất ngờ nhướng mày khi đó là ảnh của cô. Tấm ảnh này cô chụp vào năm hai đại học khi được mời làm mẫu ảnh của một studio. Sao anh
lại có nó, lại còn đặt ở bàn làm việc của anh. Có vẻ như cô cô rất nhiều điều không hiểu về anh.
Đặt tấm ảnh xuống, cô đứng dậy đi một
vòng xung quanh căn phòng. Đi đến trước một cách cửa thì cô dừng lại.
Đây chắc là phòng nghỉ của anh, nắm tay nắm cửa bước vào. Trong phòng có một cái giường cỡ vừa trải ga màu đen, một tủ quần áo nhỏ và một kệ
sách. Cô hiếu kì đi đến trước kệ sách. Tiện tay rút ra một quyển, là
sách của cô. Lướt mắt một chút thì đa số sách trên kệ đều là sách của
cô.
Cô viết sách cũng đã lâu, số lượng cũng không phải ít bởi nhà xuất bản bên kia lúc nào cũng giục cô ra bản thảo mới. Cô đến đau đầu
với quản lý, email của cô chỉ toàn là email thúc giục đòi bản thảo.
Cô tiện tay rút một quyển của mình ra, thấy mép sách đã hơi quăn, có lẽ đã giở rất nhiều lần. Hắn thích sách của cô đến vậy sao. Đang lúc chìm
trong suy tư, thì đằng sau vang lên tiếng của anh.
“Doãn Nghi?”
Cô giật mình quay người lại: “Duật Lãng…anh họp xong rồi à.”
“Ừ, em đang xem sách sao?” Anh đi đến trước mặt cô, nhìn thấy quyển cô cầm
liền lên tiếng: “Tác giả của những tác phẩm này là người cương quyết
nhưng cũng rất mềm mỏng, ngọt ngào, biết bày tỏ quan điểm và giữ lập
trường của bản thân. Anh từng rất thích tác giả này.”
Cô cười mỉm, anh thích tác phẩm của cô, còn có nhận định như vậy về cô. Coi như anh là một fan ruột của cô rồi.
“Đi thôi, hắn đã đến rồi.”
Anh tiện tay cầm sách trên tay cô để lại vào kệ sách, rồi nắm tay lấy tay
cô. Cô có chút chần chừ, vẫn chưa sẵn sàng gặp hắn. Như nhận thấy vẻ
chần chừ lo âu của cô, anh lại nắm chặt tay cô, vẻ mặt cười cười, ánh
mắt ấm áp trấn an cô.
“ Có anh đây, không sợ.”
Có lời này của anh, trong lòng liền được tiếp thêm sức mạnh. Gật gật đầu tỏ ý với anh rồi cùng anh bước ra.
Cao Minh Thành cùng Cao lão gia đã ngồi ở đó. Hắn ngước mắt nhìn cô, khi
thấy cô cùng anh đi ra từ đó, cô thấy ánh mắt hắn có chút phức tạp.
Cô và anh ngồi đối diện hai người họ, khi thấy anh vừa ngồi xuống, Cao lão liền cất tiếng: “ Tổng giám đốc Khương, cháu tôi nó gây tội, hôm nay
lão đem nó đến để chuộc lỗi. Mong Khương tổng rộng lượng bỏ qua cho.”
Doãn Nghi nhìn ông lão trước mặt, trên gương mặt đã nhiều nếp nhăn lộ ra vẻ
khúm núm giả dối. Bởi trong ánh mắt ông ta hằn học như muốn giết anh
ngay tại chỗ.
“Ồ, Cao lão già nên lú lẫn sao, người cần nói xin
lỗi là cháu ông, và nhận lời xin lỗi đó là cô ấy.” Giọng anh trầm trầm,
từ tốn nói, vẻ mặt lạnh nhạt, rồi lại nắm lấy tay cô.
Lúc này Cao lão mới nhìn đến cô, vẻ mặt thoáng chốc có chút khinh miệt, nhưng trên
mặt vẫn cười cười, vẻ hiền từ. Nhìn ông ta cô lại thấy kinh tởm, giả dối như vậy, khiến người khác ghê sợ.
Ông ta đánh giá cô một lượt
rồi nhìn Khương Duật Lãng: “Cậu xem cái già này, tuổi đã cao rồi.” Rồi
lại hướng cô: “ Vị tiểu thư này, cháu ta có lỗi với cháu, cháu chấp nhận nghe nói nhận lỗi nhé.”