Chủ nhân của chiếc xe là một người con cháu của thế gia quân nhân trong khu này. Anh ta không nghĩ lại đụng phải người, mặt đều cắt không còn giọt
máu. Tống Thượng lại thấy trên mặt anh ta viết rõ hai chữ xui xẻo.
Thì quả là xui xẻo chứ sao. Xui xẻo mới đụng phải Mạnh Gia Dĩnh. Rõ là tai bay vạ gió.
Hên cho anh ta là xung quanh đây có camera, còn cả người chứng kiến là Tống Thượng. Mạnh Gia Dĩnh là tự đâm vào xe của anh ta, cho nên tội của anh
ta không được thành lập. Có trách thì trách Mạnh Gia Dĩnh thôi.
Nhưng chẳng ai ngờ đến được Mạnh Gia Dĩnh không chết, cũng không bị thương gì nặng nhưng lại mất trí nhớ... À không, nói vậy cũng không đúng. Mạnh
Gia Dĩnh là bị ngốc. Khờ khờ khạo khạo, nhận ra mẹ Tống nhưng cư xử như
đứa trẻ mười tuổi, ngây thơ thật sự.
Nhìn cô ta như vậy khó nói mẹ Tống không mềm lòng. Rốt cuộc trước đây bà là nhìn trúng dáng vẻ đơn
thuần của cô ta nên mới mang cô ta về nuôi dưỡng. Lúc đó cô ta mười bốn
tuổi đã có thể cho mẹ Tống cảm giác như vậy, hiện tại càng khỏi nói.
Nhưng Tống Thượng và cha Tống lần này đều không cho bà lập lại chuyện
trước kia.
Không nói Sở Tư Di đang mang thai, lỡ cô ta đụng vào cô thì phải làm sao. Lại nói nếu cô ta chỉ là giả vờ...
"Dì! Dì! Ăn ngon!"
Nhìn Mạnh Gia Dĩnh tay cầm kẹo mút, dáng vẻ ngây ngô đơn thuần ngốc nghếch,
so với đứa trẻ mười tuổi còn ngốc hơn, rốt cuộc chẳng ai nói được cô ta
có điên thật không. Dù sao thì cái việc máu tụ trong não làm ảnh hưởng
tới trí nhớ chỉ có thể dựa trên biểu hiện của bệnh nhân mà phán đoán. Cô ta nghĩ muốn dùng lại chiêu cũ để bước vào Tống gia, ai mà biết được
chắc chắn đâu.
Cuối cùng là mẹ Tống chỉ có thể ngậm ngùi để Tống
Thượng đưa Mạnh Gia Dĩnh vào viện điều dưỡng. Ở đó sẽ có người chăm sóc
cho cô ta, có khổ cũng là do cô ta tự chuốc lấy, không thể vì cô ta như
bây giờ mà bỏ qua những lỗi lầm cô ta đã làm ra.
Kết quả thế này
đến cả Sở Tư Di cũng không ngờ được chứ nói ai. Nhưng nói thật là cô
chẳng có tí cảm xúc nào cả, thậm trí còn cảm thấy cô ta gieo gió gặp
bão.
"Anh thật sự không thích cô ta chút nào?"
Sở Tư Di biết mà vẫn đem chuyện này ra khịa hắn.
Tống Thượng quả thật cảm thấy rất hoài niệm một Sở Tư Di như vậy nhưng cũng không khỏi cảm thấy bất lực.
"Nếu thích đã thích từ lâu..."
"Đúng đúng! Anh cũ kỹ như vậy sao có thể biết rõ trên người có hôn ước còn đi tư tình với người khác được."
Nghe, nồng nặc mùi vị hờn dỗi. Người biết chuyện lập tức cho rằng cô đang lấy chuyện cũ ra cà khịa hắn. Còn không phải đang oán trách hắn ngày xưa
không thèm cho cô một cái liếc mắt hay sao.
Tống Thượng bất đắc dĩ lại không biết làm sao, chỉ đành dùng cách thức nguyên thủy dễ dùng nhất để trấn áp cô.
"Anh Tống! Anh Tống! Anh muốn làm gì!?"
"Trong đây còn một bé con! Anh muốn dạy hư con trẻ có phải hay không ưm..."
Sở Tư Di còn chưa khịa xong đã bị người đàn ông nuốt lấy đôi môi, chặn đứng mấy lời không đứng đắn trong miệng cô lại.
Cảm nhận cái người mới trước còn bảo hắn không được manh động, lúc này hai
tay lại loạn sờ soạn cởi áo hắn thì tức cười lại không nhịn được trừng
phạt cô một cái cho bỏ tức.
"Ưm..."
Quả cherry bỗng nhiên bị hắn ngắt một cái khiến cô vừa đau vừa sướng mà phát ra một tiếng rên khẽ ngọt nị.
Sau đó cái tay của người đàn ông cũng không có rời đi mà tiếp tục giày vò đôi thỏ ngọc của cô đến biến dạng.
Đôi thỏ ngọc bởi vì người con gái đang mang thai mà có vẻ căng mọng hơn so
với trước đây, quả thật là xúc cảm tuyệt vời đến không tưởng.
"Anh Tống hơ..."
Sở Tư Di khẽ run rẩy như một phím đàn khi người đàn ông vùi đầu vào trước
ngực cô, không ngừng liếm láp, quyện xoắn, yêu thương đôi thỏ ngọc của
cô đến ướt át tê dại. Thân thể sau khi mang thai thật sự là càng thêm
nhạy cảm khiến cô nhanh chóng cảm thấy khát khao được người đàn ông yêu
thương nhiều hơn.
Cô rạo rực lại thẹn thùng khi nhận thấy được một mảnh ướt át nơi khe hẹp giữa hai chân, lại bởi vì một câu của người đàn ông mà xúc cảm nổ tung như pháo hoa: "Tống phu nhân, em ướt."
Đùng!
Mặt cô đỏ đến muốn tích máu, lại không thể ngừng ư a rên rỉ dưới từng cái trêu chọc của người đàn ông.
Người đàn ông nói xong cũng không ngừng lại tiếp tục cắn mút từng tấc da thịt mịn màng của người con gái, động tác dưới tay vẫn lưu loát như vậy đem
người con gái chọc đến nước nôi đầm đìa.
Đổi lại là mấy tháng
trước hắn sẽ không dám làm như vậy, nhưng đã sáu tháng rồi, đến bác sĩ
cũng nói nhiều mở rộng cửa mình sẽ tốt cho quá trình sinh em bé ra. Chỉ
cần hắn cẩn thận không làm quá mức là được. Nhưng quá mức thế nào... Vậy chỉ có thể do hắn quyết định rồi.
Thời điểm hôn đến cái bụng đã
nhô lên của cô, động tác của hắn càng thêm thành kính, chọc cho người
con gái sung sướng đến uốn cong cả lưng. Cái bụng theo cử chỉ của cô lại càng thêm ưỡn cao, vẽ ra một đường cong xinh đẹp trước mắt hắn.
Chẳng biết phụ nữ mang thai bình thường thế nào, đối với hắn, cái bụng kia
không những không làm người con gái xấu đi mà còn khiến cô tăng thêm
chút quyến rũ, lẳng lơ dụ hoặc không chịu nổi. Ít nhất khi hắn nhìn cô
bụng lớn nằm dưới thân hắn như vậy, hạ thân hắn căng cứng như cái chày
đá.