Mạnh Gia Dĩnh lại không đặt thái độ của bà vào mắt, hoặc giả cô ta cố tình
lừa mình dối người hay muốn bất chấp mọi thứ hòng khơi mào mâu thuẫn mà
tiếp tục vai diễn bạch liên hoa của mình: "Dì... Con nhớ ra rồi... Chị
dâu con chị ấy... Con nhớ không phải người này mới đúng. Phải không
dì..."
"Con..."
"Dì, anh Thượng có biết chuyện này không ạ!?"
Mẹ Tống vừa nghe xong sắc mặt đã biến đổi hẳn, nhưng bà còn chưa kịp nói
gì đã bị cô ta một mặt gấp gáp cắt ngang, biểu tình vừa khổ sở vừa lo
lắng khiến người ta cạn lời. Họ lại chỉ có thể để mặc cho cô ta thừa cơ
diễn tiếp: "Dì, con không biết tại sao lại như vậy. Nhưng mà trước đây
con đã nhìn thấy anh Thượng đối với vị hôn thê của anh ấy rất tốt. Con
từng còn rất ghen tỵ với chị dâu tương lai. Cho nên con... Con nghĩ anh
Thượng sẽ không muốn bị đối xử như vậy đâu."
"Gia Dĩnh!"
Rốt cuộc mẹ Tống đã không chịu được những lời nói quá độ quá phận của cô ta nữa mà lớn tiếng cắt ngang. Nhưng bà không nghĩ Mạnh Gia Dĩnh lại vẫn
còn muốn diễn tiếp. Cô ta một mặt sợ hãi nhìn bà, hoảng hốt hô: "Dì..."
Mẹ Tống nhìn vẻ mặt của cô ta, lần đầu nhiên cảm thấy ác cảm với nó như vậy. Bà đã từng vì nó mà đầy lòng xót thương.
Đáng lý ra trước đó bà không nên mềm lòng để cô ta ở lại.
Đúng vậy, cái lần mẹ Tống giận dữ do Mạnh Gia Dĩnh không chịu chấp nhận cuộc hôn nhân bà sắp đặt cho cô ta mà muốn đuổi Mạnh Gia Dĩnh ra khỏi nhà,
rốt cuộc Mạnh Gia Dĩnh cũng không có đi. Hôm đó cô ta khóc lóc năn nỉ đủ đường mới khiến cho mẹ Tống mềm lòng buông tha cho ý nghĩ đó. Nhưng là
bởi vì cô ta nói sẽ thay đổi.
Hiện tại bà xem ra nhìn thấy rõ, đứa cháu gái lắm thị phi này vẫn còn ấp ủ ý tưởng không nên có. Hiện tại nó còn muốn châm ngòi li gián giữa gia đình bà với con dâu mới, muốn phá
hoại tình cảm giữa con trai bà với vợ mới cưới.
Mẹ Tống trong lòng chưa từng có thấu triệt tâm tư ý nghĩ của Mạnh Gia Dĩnh như lúc này, cũng đủ thất vọng về cô ta.
Mà mẹ Tống là một người, một khi bà thất vọng với ai thì sẽ không muốn
nhiều lời với người đó nữa. Cho nên sau khi quát bảo Mạnh Gia Dĩnh câm
miệng thì bà cho cô ta một cái ánh mắt cảnh cáo thật sâu, cấm cô ta mở
miệng tiếp tục nói bậy nói bạ rồi thôi.
Chuyện gì cũng không cần
phải nói trước mặt con dâu, tránh cho ảnh hưởng tâm tình của nó. Dù bà
không chắc Sở Tư Di có lý giải được chút nào hay không, nhưng cái chuyện này không phải là chuyện gì tốt để rêu rao. Đợi khi nào không có con
dâu bà lại đóng cửa giải quyết sau.
"Bà chủ, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi."
Vốn bà còn nghĩ phải lưu tâm một chút mới điều hòa được không khí xấu hổ
trong phòng khác, đúng lúc này Tần quản gia lại chạy đến báo đã đến giờ
ăn cơm rồi. Mẹ Tống vừa nghe đã lập tức nương theo đó mà nắm tay đứa con dâu không biết là do đặc biệt hiểu chuyện hay chẳng hiểu gì cả mà nãy
giờ vẫn không nói tiếng nào, lúc bà nhìn qua thì vẫn cười với bà đem nó
kéo lên, vừa đi vừa nói: "Tư Di à đói bụng chưa con, chúng ta đi ăn cơm
thôi."
"Vâng, mẹ."
Sở Tư Di dịu ngoan đáp lại một tiếng rồi lững thững theo bà rời khỏi phòng khách.
Từ đầu chí cuối chẳng ai nói đến Mạnh Gia Dĩnh.
Mặc dù sau đó cô ta vẫn đi theo họ đến bàn cơm, trên người còn không quên mang theo một cỗ hương vị tủi thân oan ức vô cùng.
Sở Tư Di đã không còn hi vọng cô gái này sẽ làm theo cái lẽ thường hay
biết điều một chút. Nhưng thế cũng không có nghĩa là cô sẽ âm thầm bỏ
qua hiềm khích ngầm khó hiểu giữa họ mà tỏ ra niềm nở với cô ta.
Nể mặt mẹ Tống cô có thể phản ứng cô ta một chút, chứ nói thân mật bắt
chuyện, thôi cho cô xin. Hơn hết là thái độ của mẹ Tống cũng rất lạ...
Tóm lại là hiện tại cô nhận ra được bà đã không có ý định để cô thúc
tiến mối quan hệ tốt đẹp với người em họ chồng này nữa nên cô cũng thuận theo luôn.
Thế là trong bữa cơm sau đó rốt cuộc chỉ có mình mẹ
Tống và Sở Tư Di nói chuyện trao đổi tình cảm với nhau, hoàn toàn làm lơ người còn lại trên bàn cơm. Mà Mạnh Gia Dĩnh giống như tiếp thu cảnh
cáo của mẹ Tống, không có mở miệng nói điêu nói ngoa nữa.
Sau khi ăn cơm xong thì đã trưa, Sở Tư Di trở lại phòng của Tống Thượng, hiện tại đã là tân phòng của hai người họ để nghỉ ngơi.
Thời điểm cô nhấc chân đi vào Sở Tư Di còn nhạy bén phát giác thấy ánh mắt
oán hận của Mạnh Gia Dĩnh đuổi theo cô như dòi trong xương. Sở Tư Di còn có ảo giác giống như một khắc sau đó cô ta sẽ mạnh mẽ xông lên ném cô
ra khỏi phạm vi phòng ngủ vậy.
Trong lòng cô loạn chuyển, nhưng lại cảm thấy khó mà tin được với suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu.
Làm sao có thể?
Sở Tư Di quả thật cảm thấy thật hoang đường, nhưng lại không tìm được cách giải thích nào tốt hơn. Cô còn có xúc động muốn đi hỏi mẹ chồng dù cô
biết là không thể làm như vậy.
Rốt cuộc thì sau khi bước vào phòng cô ngốc ở cửa hồi lâu, cho đến lúc cơn mệt mỏi đánh úp tới cô mới ném
chuyện này qua một bên mà trước đi tắm rửa nghỉ ngơi. Chung quy ra cô có lẽ chẳng cần quan tâm chuyện đó làm gì, bởi vì cô biết cái chuyện hoang đường kia sẽ không bao giờ trở thành sự thật được cho dù có có cô hay
không. Nó cũng không thể tạo nên chướng ngại nào cho cô, sao cô phải bận tâm chi cho mệt.
So với chuyện đó, thứ khiến cô bâng khuâng hơn
chính là mối quan hệ của chị gái mình và người đàn ông hiện tại đã là
chồng cô kia.
Thời điểm mơ màng đi vào giấc ngủ, mi tâm của Sở Tư
Di vẫn còn nhíu chặt bởi những tâm tư ngốn ngang trong lòng. Kết quả là
cô nằm mơ. Một giấc mơ khiến cho cô lúc tỉnh lại toàn thân toát cả mồ
hôi lạnh, trái tim đập như nổi trống, một lúc lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.