Uyển Ngưng mặc kệ Phong An Huy muốn làm gì thì làm , cô đi xuống thư phòng để xử lí giấy tờ liên quan đến nhà của anh
- " Chúng tôi nhận được tin báo về Vị tiểu thư của Doãn gia - Doãn Trang đã mất! Nghe nói là cô ấy xảy ra tai nạn giao thông "
Uyển Ngưng nghe xong thì không khỏi nhíu mày, cô ngẩng đầu lên nhìn người vừa bẩm báo lần nữa hỏi lại: " Doãn Trang? "
- " Dạ vâng! Cô ấy đã xảy ra tai nạn ở đoạn đường XX do bị xe khác tông thẳng vào khi đang sang đường "
Uyển Ngưng gật đầu đã hiểu đầu đuôi câu chuyện như thế nào: " đã điều tra kẻ đứng sau chưa? "
Người báo cáo khi nghe thấy Uyển Ngưng hỏi như vậy thì không khỏi đứng hình
bởi vì từ trước đến nay bọn họ chỉ điều tra những thông tin liên quan
đến thiếu gia , còn những người ngoài thì bọn họ không quan tâm
- " Dạ! Thuộc hạ đã sơ suất nên chưa điều tra về thông tin này ạ..." Người kia cúi xuống trước Uyển Ngưng , cô thấy vậy chỉ xua tay: " đi điều tra đi! Tiện thể hãy gửi một vòng hoa đến chia buồn bọn họ "
- " vâng!! "
Người bẩm báo liền cáo từ quay trở về công việc của mình , Uyển Ngưng cúi
xuống xem kĩ những thông tin sổ sách ở trên tờ giấy.Đang chú ý đến giấy
tờ nào ngờ có một cốc cao cao nóng đặt xuống bên cạnh
- " tôi
không uống! Mang ra ngoài đi " Cô không ngẩng lên trực tiếp ra lệnh cho
người vừa vào đem ra bên ngoài, Phong An Huy mím môi cúi xuống hỏi: " em giận anh sao? "
Giọng nói của Phong An Huy bất ngờ vang lên bên
tai khiến cho Uyển Ngưng giật mình vội vàng ngẩng lên nhìn: " anh...vào
đây từ lúc nào? "
- " vừa anh mới vào thôi..."
Uyển Ngưng đưa tay lên bóp mi hơi nhíu mày lạnh lùng nói: " đi nghỉ đi "
- " không muốn!! " Phong An Huy đưa tay kéo ghế cô sang phía mình ép Uyển Ngưng phải nhìn bản thân rồi anh đưa tay nâng cằm cô lên giọng nói đầy
kiên quyết: " bao giờ em hết giận thì anh sẽ đi "
Cô hơi nheo mắt lại tỏ ra thần bí hỏi: " chắc chắn? "
- " ừm!! " Phong An Huy gật đầu một cái đầy chắc nịch, Uyển Ngưng chỉ mỉm cười sau đó đưa tay lên chọc thẳng vào eo khiến cho anh giật mình lùi
lại phía sau vài bước.Một tay đưa lên che eo của mình , một tay run rẩy
chỉ vào cô
- " e...em!! Uyển Ngưng!! Em bắt nạt anh "
Uyển
Ngưng thản nhiên xoay ghế về vị trí ban đầu không mấy chú ý đến nét mặt
ấm ức của Phong An Huy: " ai thấy em bắt nạt anh? Chẳng có ai cả !! "
Phong An Huy bực tức mắt đỏ ửng lên dường như có thể khóc lúc nào không hay: " em hết thương anh rồi..."
Cô quay sang nhìn Phong An Huy rồi cắt ngang lời của anh: " stop!! Đi ra ngoài đóng cửa lại! Tí em sẽ nói chuyện "
Thấy Phong An Huy không có ý sẽ ra khỏi phòng, Uyển Ngưng đen mặt hỏi: " không nghe lời em nữa? "
Anh liền cười hì hì rồi xoay người chuẩn bị đi ra bên ngoài: " đâu có!! Nhớ uống cao cao đó nha "
Cô thấy vậy thì vô cùng hài lòng khi Phong An Huy nghe lời như thế nhưng 5 phút sau, anh lại ló đầu vào nhìn cô làm việc sau đó lên tiếng thúc
giục: " bao giờ mới xong? Mau lên "
Uyển Ngưng không trả lời càng
làm cho Phong An Huy sợ nên đã rút lui ra bên ngoài, tưởng chừng anh đã
bỏ cuộc ai ngờ lại mang một đĩa hoa quả đến vừa ăn vừa nhìn cô làm việc
Phong An Huy là một người không thể ngồi im một chỗ được nên khi ngồi được
một vài phút, anh đã đứng dậy và đi quan sát xung quanh căn phòng thỉnh
thoảng lại hỏi mấy câu rất vô tri nhưng Uyển Ngưng không thèm quan tâm
Vừa thấy Uyển Ngưng đặt bút xuống, Phong An Huy liền bật dậy đi nhanh đến bên cạnh cô muốn giải thích cụ thể việc sáng hôm nay
- " nói đi!! " Uyển Ngưng đưa tay chống cằm quay sang nhìn anh với ánh
mắt chờ đợi, anh thấy vậy liền gật đầu rồi kể lại mọi việc
- "
Thật ra anh có bị thật nhưng rất nhẹ!...anh không muốn em đi học , không muốn em rời xa anh nên mới có ý như vậy...anh xin lỗi "
Uyển Ngưng khoanh tay trước ngực hừ một tiếng rồi hỏi: " chúng ta đã sống chung được bao nhiêu năm rồi? "
- " ờm...5 năm? "
- " em ghét nhất là nói dối! Chẳng lẽ anh không biết sao? Chúng ta đã
sống với nhau 5 năm em nghĩ anh sẽ phải biết điều đó chứ? "
Phong An Huy buồn rầu khẽ gật đầu định nói xin lỗi thì cô xen ngang: " ngoài xin lỗi thì anh làm được gì?"
Anh nghe xong thì câm nín không biết nói gì hơn bởi lần nào làm một điều gì đó không đúng anh sẽ đều xin lỗi cô...nhưng anh cũng chẳng biết làm gì
ngoài nói xin lỗi