Vị Thiếu Gia Khó Chiều

Chương 107


trướctiếp

Kì nghỉ đông kết thúc là mọi việc đã quay trở về quỹ đạo ban đầu của nó chỉ là lần này khác ở chỗ Phong An Huy phải đi học một mình

Vì đang trong quá trình ôn thi nên anh lúc nào cũng bận rộn trong phòng vẽ của trường, chăm chú luyện tập và nghe giảng khác với dáng vẻ lười biếng hồi xưa

Một ngày đẹp trời, anh đang đi về phía căn tin của trường mua sữa uống thì có một cô gái vô ý va phải người của

Phong An Huy làm cho điện thoại của anh rơi xuống đất

Nhìn chiếc điện thoại bị vỡ một góc màn hình, Phong An Huy hơi nhíu mày lại cúi người xuống nhặt chiếc điện thoại của mình

- " ah..thật sự rất xin lỗi! Xin lỗi cậu...vỡ màn hình rồi sao? tớ...tớ không cố ý! Để tớ đền cho cậu được không?" Cô gái kia hoảng sợ vội vàng xin lỗi.Phong An Huy không nói một lời nào hết, anh đút điện thoại vào túi quần lạnh nhạt chẳng thèm bận tâm đến cô gái kia

Anh chỉ nhàn nhạt nói một câu rồi bỏ đi: " không cần!"

Cô gái kia thấy Phong An Huy bỏ đi liền bám theo đi bên cạnh nói không ngừng: " cậu..cậu có thể cho tớ số điện thoại được không? Tớ sẽ trả cậu!! "

Thấy cô ta cứ bám theo mình từ sân trường vào đến lúc mua sữa xong, Phong An Huy lộ rõ vẻ khó chịu dừng bước chân lại quay sang nhìn cô ta với ánh mắt giết người: "cút! "

Cô gái kia hoảng sợ liền bật khóc, giọt nước mắt lăn dài trên má lộ ra vẻ mềm yếu, yếu đuối khiến đứa con trai nào nhìn vào cũng muốn an ủi

Sinh viên xung quanh thấy cặp đôi kia đang cãi nhau mà bạn gái đang khóc mà bạn trai không có ý dỗ dành thì không khỏi nhìn về phía anh.Phong An Huy cười như không cười lạnh lùng bỏ đi, hừ....dỗ dành cô ta? Mắc gì hắn phải dỗ chứ? Phiền phức chết đi được...bây giờ hắn chỉ muốn về nhà ngay lập tức để ôm bạn gái thôi

Một ngày nhạt nhẽo kết thúc khi Uyển Ngưng đến đón, Phong An Huy vui vẻ đi đến ôm chẩm lấy cô rồi không ngừng hôn lên trán, mắt, mũi...khiến cho cảm giác ngạt thở liền đẩy anh ra

- " ah...ngạt thở! Anh thật là..!! Có chủy có gì sao anh?" Uyển Ngưng lên tiếng trách móc anh rồi chuyển sang lo lắng khi thấy tâm trạng của Phong An Huy hôm nay có phần hơi lạ

Phong An Huy lắc đầu đi tiếp tục ôm cô vào trong lòng: " không có chuyện gì! Chỉ là anh rất nhớ em thôi! "



Uyển Ngưng phì cười kéo anh vào trong xe: " lên xe! Em đưa anh đi chơi "

Phong An Huy lập tức cản cô lại: " để anh! "

Nói xong anh liền mở cửa ghế phụ lái ra làm động tác mời cô lên xe khiến Uyển Ngưng phì cười khẽ đánh vào vai anh rồi bước vào trong xe.Phong An Huy đóng cửa xe lại rồi vòng qua bên kia mở cửa xe ra

- " siêu thị thẳng tiến nào!" Uyển Ngưng thắt dây an toàn lại ra hiệu cho anh nhanh chóng rời đi.Phong An Huy nhận được lệnh liền gật đầu nhanh chóng nổ máy: " đã rõ thưa đại nhân!!! "

Uyển Ngưng phì cười quay sang ngắm anh lái xe, Phong An Huy cũng mỉm cười đưa tay ra nắm lấy tay cô

Ở ngoài cổng trường, có một nhóm bạn gái đứng ở đó nhìn thấy cảnh tượng hai người Phong An Huy và Uyển Ngưng không khỏi quay lại nhìn cô gái đi cuối

- " Lan Anh...cậu! có sao không ?"

Cô gái tên Lan Anh kia nở nụ cười ngượng nghịu: " tớ...tớ quên đồ ở lớp mất rồi...các cậu cứ đi trước đi "

Nói xong lập tức quay người rời đi, nét mặt tức giận hai bàn tay siết thành nắm đấm.Lan Anh đi đến góc khuất không người tức giận đấm mạnh lên tường: " chết tiệt!! Anh ấy phải là của tao..."

Khi cảm xúc bình ổn lại , dáng vẻ hiền lành thục nữ trước mặt mọi người đã biến mất thay vào đó là dáng vẻ thô bạo, Lan Anh cắn móng tay lẩm bẩm những kế hoạch của bản thân rồi không kìm được mà chửi tục : " chết tiệt!!!

- " Tô Lan Anh!! "

Đột nhiên có người gọi tên cô ta khiến cho cô ả giật mình quay người lại nhìn người phía sau: "'ai!!! "

Khi nhìn thấy người kia, cô ả không khỏi cảnh giác với người đột nhiên xuất hiện này.Người kia nở nụ cười tàn bạo nói: " muốn hợp tác không?"

trướctiếp