Phong Hạo trầm mặc nhìn đèn giao thông đang chuyển sang xanh, nhấn ga
chạy. Hai người cứ thế im lặng cả quãng đường đến nhà hàng. Cô tôn trọng suy nghĩ và quyết định của anh, nếu anh không muốn nói cô sẽ không
cưỡng cầu thêm. Phong Hạo mở cửa xe cho cả hai, giọng nói anh trầm thấp
đều đều không rõ vui buồn. " Đi vào thôi "
Phong Hạo đã đặt bàn
trước nên thuận lợi ngồi vị trí đẹp nhất, sau khi gọi món bầu không khí
lại tĩnh lặng. Đỗ Trình Tranh uống một ngụm nước thông cổ họng, đôi mắt
xanh ánh nước nhìn nam nhân đẹp ngời ngời. Có vẻ anh không có dấu hiệu
sẽ nói cho cô biết. Thái độ anh vẫn ân cần chu đáo từ đầu đến cuối, nụ
cười nhàn nhạt vẫn treo trên môi. Sau khi dùng xong bữa tối, cả hai lại
lên xe đi về.
" Đi dạo không em? " anh khàn giọng hỏi, đôi mắt híp lại.
Cô không nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý, lúc nãy ăn có hơi nhiều nên đi tản bộ một chút.
Chiếc Porches sang trọng lạc lõng đậu trước ven đường, hai người tay trong
tay đi bộ dọc theo bờ sông. Từng đường nét góc cạnh cùng sống mũi cao
thẳng của anh đứng dưới ánh trăng làm cô không kìm được ánh nhìn, đẹp
trai không tả nổi. Một trai một gái nhan sắc đỉnh cao, nổi bật giữa dòng người, người đi đường thỉnh thoảng nhìn họ một chút, hiếm có một cặp
đẹp đôi đến thế. Riêng Phong Hạo không chú ý đến ánh nhìn chăm chú săm
soi của mọi người, anh đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, chỉ cảm
nhận được hai lòng bàn tay đang đan mười ngón tay với nhau, lành lạnh mà ấm áp. Đầu ngón tay nhỏ xinh của cô kẽ cọ lên mu bàn tay anh khiến tâm
anh ngưa ngứa mà bật cười thành tiếng khẽ.
Đỗ Trình Tranh vừa đi
vừa nghịch tay anh đến chán mới thôi, Phong Hạo mặc kệ vẫn cứ nắm chặt
tay cô, ánh mắt cưng chiều cứ nhìn cô mãi. Gió mát thổi bay lọn tóc, cô
vén tóc ra sau tai, giọng nhè nhẹ. " Ngồi nghỉ một lúc nhé? "
Phong Hạo thoải mái gật đầu, cùng cô ngồi xuống ghế đá ven đường, có thể thấy được cả dãy sông dài và những tòa nhà sáng đèn. Tiếng những đứa trẻ nô
đùa và tiếng xì xầm chuyện trò tạo nên những âm thanh bình dị.
" Anh chưa bao giờ kể về gia đình mình cho em nghe, đúng không? "
Đỗ Trình Tranh nhìn anh, thấy được sự âm u lạnh lẽo thoáng qua trong đôi
đồng tử tĩnh lặng. Cô quen biết anh đã nhiều năm, quả thật chưa bao giờ
nghe từ anh chuyện gia đình, là cô không quá quan tâm nhiều vấn đề đó
nên không để ý. Bây giờ anh đột ngột đề cập chắc hẳn phải có chuyện.
" Chưa ạ " cô nhẹ nhàng đáp lại.
Anh thở một hơi dài như muốn trút bầu tâm sự. Đáy mắt anh khẽ u tối như thể nhớ lại quá khứ không mấy tốt đẹp nhưng giọng điệu từ tính trầm ổn.
" Khi còn bé anh đã chứng kiến gia đình mình đổ vỡ, người anh từng gọi là cha đã ngoại tình với thư ký đến nỗi vác cái bụng lớn đến trước cửa
nhà, mẹ anh vì quá đau khổ mà bỏ về nước và trầm cảm thời gian dài. Cuộc sống hai mẹ con dần chuyển biến tốt thì ông ta một lần nữa xuất hiện,
chỉ vì ông ta không phải cha ruột của đứa trẻ trong bụng ả đàn bà đó nên nhất quyết tìm lại anh và mẹ, nhưng bà ấy thà tự sát… " nói đến đây
giọng anh khẽ hẵng lại, không thể thốt lên được lời nào như có thứ gì đó chặn ngang cổ họng, nỗi chua xót lần nữa tuôn trào nơi khóe mắt. Chỉ
cần nhắm mắt anh lại nhớ khung cảnh đẫm máu hãi hùng ấy, mẹ anh toàn
thân nằm trong vũng máu đỏ cả cơ thể bà ấy lạnh ngắt không còn hơi thở.
Đỗ Trình Tranh đau lòng nhìn đuôi mắt phiếm đỏ của anh, cô chưa bao giờ
được biết tuổi thơ đầy ám ảnh của Phong Hạo, anh chưa bao giờ nói đúng
hơn là không bao giờ muốn nhắc lại. Nhưng vì muốn nói cho cô, muốn cô
biết tâm trạng tệ hại của anh nên đã phá lệ một lần nhắc đến cái quá khứ tăm tối u uất mà trước giờ anh không muốn nhớ. Cô đáng lẽ không nên đào sâu chuyện này. Cả cơ thể nhỏ nhắn tựa lên bờ vai rộng, bàn tay trắng
trẻo nắm chặt bàn tay to gân guốc, một sự đối lập hài hòa. Hương thơm
nhè nhẹ từ cô cùng cái chạm mỏng manh ấm áp sưởi ấm trái tim khô héo
lạnh giá, anh mỉm cười điều chỉnh tốt giọng mình.
" Sau khi bà ấy tự sát, ông ta đã đem anh quay lại Anh, cả quá trình trưởng thành không mấy tốt. Mãi đến khi đủ chín chắn mọi thứ anh đã một mình về nước tạo
nên một Phong thị cho riêng mình. Nhưng 4 năm trước, công ty bên Anh sắp đến bờ vực phá sản, đó là tâm huyết cả đời của mẹ anh, anh không muốn
trơ mắt nhìn nó biến mất, lấy từ tay ông ta công ty đó và điều hành lại
toàn bộ. "
4 năm trước là khoảng thời gian cả hai chia xa nhau,
lúc đó cô không biết lý do anh đột nhiên muốn đến Anh, nhưng bây giờ
nghe anh kể thì sự việc năm ấy quả thật không nhỏ. Ấy thế mà cô đã rời
bỏ anh lúc anh lênh đênh nhất, nhẫn tâm để anh một mình, càng nghĩ cô
càng chua xót tự nghĩ bản thân thật tồi tệ.
Phong Hạo không nói
chi tiết 4 năm đó anh đã trải qua đủ loại gia vị khó khăn, từng hạ mình
để có đối tác, từng lấy lòng người khác mà uống rượu đến xuất huyết dạ
dày, từng thức trắng nhiều ngày liền, từng bị công ty đối thủ chèn ép.
Anh nghĩ chỉ cần một mình anh gặm nhấm đủ rồi, cô không nên thấy tự
trách. Phong Hạo xoa đầu cô, giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng. " Sao lại có vẻ mặt đau khổ thế? "
Đôi mắt cô ngập nước chỉ thiếu một chút sẽ
chảy xuống. " Đau lòng thay anh, hửm? " anh không làm thái độ trách cứ
cô, lại còn ôn nhu cọ mũi nhỏ xinh xắn.
" Thế anh không vui vì có liên quan đến người cha đó? " cô nghĩ anh không tự dưng kể chuyện cho
cô nghe, hẳn có liên quan đến tâm trạng tệ hôm nay của anh, giọng cô
nghèn nghẹn.
Phong Hạo gật đầu, thoáng cười nhẹ. " Ông ta đã lén
cài gián điệp vào công ty bên đó để đánh cắp thông tin, chỉ cần anh sơ
hở sẽ bị ông ta lật đổ ngay "
Đỗ Trình Tranh nghe thế liền hoảng sợ lo lắng túm cổ tay anh. " Thế tình hình sao rồi anh? "
Giờ cô đã biết anh có một người cha xấu xa thậm tệ như thế.
Anh cười nhìn điệu bộ lo sợ của cô, hôn nhẹ lên gò má ửng hồng, giọng khe khẽ mềm mỏng " Người đàn ông của em lợi hại lắm đấy "
Anh đã lăn lộn ngoài thương trường đủ nhiều để đối phó lại tình huống này,
tuy sẽ tốn nhiều thời gian nhưng không khó giải quyết.
Cô nghe rõ được sự chắc chắn đảm bảo ấy, trong lòng cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Phong Hạo nghĩ lại thật may năm đó cô không cùng anh đi Anh, anh không muốn
cô thấy dáng vẻ chật vật khổ sở của bản thân. Anh muốn cô thấy rằng
Phong Hạo là người tài trí, bản lĩnh, có quyền lực và là người đàn ông
cô có thể dựa vào được.