Sau 20/11, chúng tôi bắt đầu ôn thi cuối kì. Dạo này điểm văn của tôi nó khá là bất ổn... Bình thường cũng phải 8 hoặc 9 mà giờ đây toàn 7,5 với chả 8. Thấy nó hơi ấy ấy rồi đó. Minh Hoàng cũng chả khác gì tôi, điểm
toán của anh dạo này cứ như cái đồ thị parabol ấy, lúc thì xuống dốc lúc thì lên đỉnh cao của xã hội.
Cơ mà chuyện gì tới thì nó cũng
phải tới, tôi bắt đầu các môn thi trong tình trạng sợ môn văn vãi mèo.
Ngay sau khi trống đánh kết thúc giờ thi môn văn, Minh Hoàng - con người ở phòng thi số 9 ở bên dãy đối diện chạy nước rút đến chỗ tôi - con
người ở phòng thi số 1.
"Thi ổn không?" Minh Hoàng vừa đến chưa kịp nghỉ ngơi gì đã hỏi tôi.
"Tiêu rồi." Tôi thở dài lắc đầu. Đề văn lần này khó quá, tôi cố lắm mà vẫn bị hành.
Minh Hoàng xoa đầu tôi an ủi.
"Không sao không sao. Sau này môn văn để gen anh gánh cho."
"..."
"Giỡn thôi mờ... Không sao đâu, còn ngày mai thi toán nữa mà, lấy điểm đó bù qua."
"..."
***
Ngày hôm sau, chúng tôi thi toán vào buổi sáng. Đúng là trình độ toán và văn của tôi tỉ lệ nghịch với nhau thật, văn tôi nát bao nhiêu thì toán tôi
out trình bấy nhiêu. Đúng hết cứu, chẳng lẽ sau này thay vì kể chuyện cổ tích cho con nghe thì tôi sẽ nói về việc cách để mà chứng minh hai tam
giác đồng dạng cho nó nghe à?
Thời gian làm bài là 90 phút, tôi chỉ cần 70 phút là làm xong. Còn 20 phút hết dò đáp án lại nằm vật ra ngủ.
Ra khỏi phòng thi, tôi thấy Minh Hoàng đang ỉu xìu đứng chờ.
"Vậy là kết thúc rồi... Tối nay em sẽ thấy xác anh trôi lềnh bềnh ở sông Sài Gòn..."
"..." Sông Sài Gòn cách mình hơn 39 km đó cha.
"Anh làm bài không được à?" Tôi nhón chân, cố gắng xoa đầu Minh Hoàng giống như lúc anh an ủi tôi.
"Ừm, nhìn đề toán như muốn đấm vào mặt anh ấy."
"..."
***
Hai tuần sau, cuối tháng 12. Thông báo có điểm thi sẽ được bóc ra vào ngày
mai, tôi và Minh Hoàng rơi vào trạng thái lo lắng sợ bị rớt top.
"Tao lạy hai đứa bây, thầy cô nào cũng nói đề toán lẫn văn năm nay đều khó
như hạch chứ làm như dễ quá. Cỡ tụi bây còn thấy khó vậy không biết tụi
tao thế nào hen?" Phú Lợi nhìn hai đứa đằng trước hết than ngắn thở dài, nhìn mà ngứa mắt ghê.
"Haizz sao mà mày hiểu được..."
"... Bố mày cũng nằm trong top 5 lớp đó."
"... Sorry tao quên."
"..."
Ngày hôm sau vào tiết SHL, cô Ngọc gọi từng người lên để phát phiếu điểm.
"Văn bạn Minh Hoàng bao nhiêu?"
"9,5."
"..."
"Bạn bao nhiêu?"
"7,8." Tôi nhìn vào con 7,8 mà đau cả mắt. Điểm xấu xí quá đi!!!
"Toán bạn Nguyệt Ánh bao nhiêu?"
"9,8."
"..."
"Bạn nhiêu?"
"8."
"..."
Rồi kì này cái điểm trung bình nó như cái biểu đồ giảm dần đây.
"Trung bình học kì mình được 9,5 nè."
"Mình 9,35 làm tròn 9,4."
Cả hai: "..."
"Thời kì hoàng kim của mình kết thúc rồi... Mình đi bật nhạc Noel remix cho vui lên đây."
"..."
Phú Lợi chướng mắt hai cái đứa này, giọng đầy kìm chế cảm giác muốn đấm mỗi đứa một phát.
"Tao lạy tụi mày, cái xếp hạng được ghi ở gần chót kìa. Bố mày ngồi sau tụi
mày mà còn thấy nữa đó. Đệch đứa no.1 đứa no.2 mà ngồi khóc huhu, tin bố đấm tụi bây phát không?"
Tôi nghe Phú Lợi nói liền lật đật cầm tờ phiếu điểm lên, ở góc dưới cuối tờ giấy quả thật có một dòng ghi xếp hạng: Hạng 2.
Oắt tờ phắc??? Thế quái nào mà tôi còn ở cái hạng 2 này dị?
Tôi quay ngoắt lại nhìn Phú Lợi, nó thiếu điều chắp hai tay lại lạy tôi luôn rồi.
"Em lạy chị! Đề năm nay phòng giáo dục cho khó hơn bình thường, chị được
9.75đ toán là em đã phục chị sát đất rồi nên là chị đừng có than giời
nữa. Không em đấm chị gãy răng bây giờ."
"..." Ok ok, vậy là tôi là siêu thiên tài của thế kỉ với 7.5đ văn đúng không.
"Anh vừa nhắn tin với thằng Khải. Trung bình nó có 9.34 à, không làm tròn
lên 9.4 được. Bạn nhỏ học kì này chiếm được cái hạng 2 khối rồi đó."
Minh Hoàng nhìn chằm chằm vào giao diện chat, chống cằm suy nghĩ một hồi rồi gật đầu với tôi.
Wèo wéo weo vậy là mị lại leo lên được thêm một bậc của xã hội rồi nè! Happy happy happy.
***
Gần đến tết âm lịch, trường tôi mở cuộc thi Mừng xuân. Muốn làm gì cũng
được, miễn liên quan đến tết là được. Lớp tôi chọn trang trí cây mai và
viết thư pháp. Ok, trang trí cây mai thì bình thường rồi nhưng mà viết
thư pháp ấy thề nó độc lạ vãi.
Mọi người không thể tưởng tượng được biểu cảm trầm trồ của cả lớp khi Minh Hoàng xung phong viết câu đối trang trí đâu.
"Anh biết viết thư pháp thiệt luôn à? Em biết chữ anh đẹp nhưng mà viết thư
pháp nó khác lắm ấy." Tôi không thôi ngạc nhiên, ngắm nghía chữ viết của Minh Hoàng hỏi.
"Anh biết viết thiệt mà. Em quên nhà anh mấy đời làm giáo viên rồi à, hơn nữa ông ngoại đã dạy anh tập viết thư pháp từ
hồi nhỏ xíu rồi." Minh Hoàng bẹo má tôi, giọng chắc chắn xác nhận.
"Ồ... Vậy anh còn biết làm gì nữa không?" Tôi nằm ra bàn, ngắm nhìn Minh
Hoàng đang làm bài tập văn. Bàn tay thon dài cực kỳ đẹp đang cầm bút
viết ra những câu văn đầy hoa mỹ như người viết.
"Anh đa tài quá à nha." Tôi làm dấu like, vừa là khen tài năng của Minh Hoàng, vừa là khen một màn bùng nổ nhan sắc vừa rồi.
"Không hẳn, anh không biết chơi nhạc cụ như Thành Trung, cũng không giỏi bóng
chuyền như Phú Lợi. Anh chỉ là học theo mong muốn của gia đình thôi."
Tôi nâng mặt gương mặt điển trai lên đối diện mình, tất nhiên là bây giờ
không có vị huynh đài nào trong lớp tôi mới dám làm vậy.
"Với em anh là đa tài boy. Chứ anh nhìn xem em có tài lẻ gì đâu?"
"Dễ thương cũng là một tài lẻ mà."
"..." Nghiêm túc tí đi bạn ơi!
Ngày hôm sau, lớp tôi đem dụng cụ vào lớp để làm cây mai giả trang trí, Minh Hoàng thì đem bộ bút viết thư pháp của mình vào lớp để phô diễn tài
năng cho cả đám xem luôn.
Minh Hoàng múa bút viết ra một chữ "Lộc" cực kì đẹp mắt. Cả đám vây quanh anh trầm trồ khen ngợi.
"Chậc chậc, xem ra gọi Hoàng già là thằng đẹp trai đa zi năng cũng không phải là điêu."
"Yep yep."
"Ai kia có phúc ghê ta ơi." Lê Trân nhìn tôi cười trêu.
"Tao mới có phúc mới đúng." Minh Hoàng viết thêm một chữ "Phúc", vô cùng tự nhiên trả lời Lê Trân.
"Gớm, cũng bênh phết."
"Tất nhiên."
"..." Ủa alo, tôi chưa có nói gì luôn á?
Cả buổi chiều phụ đạo hôm đó, giáo viên bộ môn cũng khá vu vi cho chúng
tôi tự do muốn làm gì thì làm. Lớp tôi như được phá bỏ phong ấn, tụi nó
leo lên bàn giáo viên, kết nối bluetooth với TV, bật ngay mấy bài nhạc
tết đến xuân về. Bỗng thằng Phú Lợi chuyển sang list nhạc Mr. Siro và y
như rằng nó bị cả đám phang giày vô người. Đáng lắm!
Cuối ngày
hôm đó, cây mai và câu đối của chúng tôi hoàn thành, câu đối được treo
trước cửa lớp, cây mai được đặt tựa vào cửa. Tụi nó còn chịu chơi hơn
nữa là mua mấy miếng dán bông mai bông đào đồ ơ dán kín cả lớp. Nhìn rất là tết luôn. Giám khảo đến lớp tôi chấm điểm cũng tấm tắc khen về độ
đầu tư. Thật ra đó là tiền thưởng từ đợt văn nghệ 20/11. À quên mất, đợt văn nghệ lần đó Thành Trung và Hoài Phương đạt giải ba cá nhân luôn đó, lớp tôi được thưởng 500k vào công quỹ, Thành Trung và Hoài Phương mỗi
người được thưởng riêng 200k tiền tươi.
***
Ngày cuối cùng trước khi nghỉ tết, chị Ngọc đại ka của lớp tôi bắt đầu "phân phát tiền lương" cho chúng tôi. Xin thề là đến giờ tôi vẫn chưa hiểu ý nghĩa nụ
cười của chị Ngọc dành cho tôi.
"Tết năm nay đến sớm quà à, chưa đến sinh nhật em mà đã tết rồi." Tôi như con cá chết nằm vật ra bàn, nhăn mày bĩu môi.
"Anh coi lịch rồi, sinh nhật em ngay mùng 1 tết. Vậy nên đêm 30 với anh
không còn là giao thừa nữa mà là đêm đếm ngược đến sinh nhật của bạn nhỏ nhà anh." Minh Hoàng lật sách, nhàn nhạt nói.
"..." Tôi phải nói thật một điều là lỡ như, lỡ như thôi nhé. Lỡ như Minh Hoàng thật sự là
một thằng Song Tử tháng 6 redflag thật sự thì cái miệng này tốn gái à
nha.
Vậy là thêm một năm nữa qua, kì nghỉ tết bắt đầu.
Như thường lệ mọi năm, 29 tôi vẫn về thành phố. Năm nay gia đình cô tôi sẽ
ăn tết ở đây chứ không về bên chồng cô. Tôi sẽ trao tặng 1000 trái tim
đến bạn Khánh Ly vì đã đồng ý trông bé Su full-time giùm tôi. Ai lớp du
pặc pặc.
Anh hai tôi có vẻ khá là bất ổn với cái tết này, lớp 12 mà còn chuẩn bị thi HSGQG nữa chứ. Ông này ổng định cày giải để nộp học bạ vào HCMULAW ấy mà.
***
Minh Hoàng'S POV
***
Tôi ghét tết, tôi ghét thằng Dương cứ lải nhải rủ chơi game, tôi ghét con
bé Minh Châu suốt ngày cứ hỏi anh cua được chị chưa. Đcm anh mày với
người ta quen nhau được gần cả năm rồi.
"Anh Hoàng ơi, game
không?" Thằng Dương xông thẳng vào phòng tôi, mặt như đính mấy kg xi
măng lên dù biết tôi kiểu gì cũng từ chối.
"Mày biến, bố mày đã
nói là không chơi rồi." Tôi nhíu mày hết sức là lịch sự đáp nó, dứt lời
trùm chăn lên đầu kệ mẹ nó muốn làm gì thì làm.
Hứ! Bố mày đi nhắn tin với bé nhà tao đây.
[Minh Hoàng: Bạn nhỏ đã về tới thành phố chưa?]
[Nguyệt Ánh: Tới òi, sáng nay nèeee]
Tôi khẽ cong môi, bạn nhỏ càng ngày càng tự nhiên hơn rồi, bây giờ đã không còn khách sáo như trước nữa.
[Minh Hoàng: Mai em vẫn ra Nguyễn Huệ đón giao thừa à?]
[Nguyệt Ánh: Ưn, mai có gì em video call cho anh.]
[Minh Hoàng: Được. Tết này em có đi chơi đâu không?]
[Nguyệt Ánh: Khôngg, phải lo ôn để tháng 3 thi HSG kìa. Rồi đầu tháng 4 em phải đi thi HSK nữa.]
[Minh Hoàng: Cực quá vậy. Đừng cố quá, em mà bệnh là anh xót lắm đó: [Nguyệt Ánh: Em biết rồi mà, yên tâm^^]
Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi lẩm nhẩm tính thời gian.
101 ngày nữa thôi...
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Đố mọi người 101 ngày nữa là ngày gì của hai bạn nhỏ nè >