Có lẽ là bởi vì quá bất ngờ trước sự xuất hiện của
Mạnh Ly, ngoài việc vui mừng kinh ngạc, Lương Đan còn theo bản năng vươn tay nắm lấy tay cô. Nhưng Mạnh Ly phản ứng rất nhanh, cô né tránh, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét, không nhịn được mà chế nhạo: "Bây giờ anh lại
nhận ra tôi là Mạnh Ly sao?"
Nghe vậy, sắc mặt của Lương Đan ngay lập tức thay đổi, anh ta mấp máy môi, nhưng không nói ra được chữ nào.
"Ai vậy chồng?"
Lúc này, trong phòng vang lên một giọng nữ nũng nịu, nhão đến mức có thể ép ra nước.
Lương Đan còn chưa kịp trả lời, Mạnh Ly đã nhếch môi cười lạnh, vẻ mặt "quả
nhiên là như thế" mà xùy một tiếng: "Ồ, hóa ra Mạnh Tinh đang ở nhà, tôi đã bảo mà, sao anh có thể nhận ra tôi được chứ."
Lương Đan giống như bị nói trúng tim đen, không biết là hổ thẹn hay tức giận, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Mạnh Ly không muốn nhìn anh ta thêm phút giây nào nữa, cô kéo vali vòng qua người anh ta đi vào nhà.
Vừa vặn đối mặt với Mạnh Tinh vừa bước tới.
Mạnh Tinh mặc đồ ở nhà, quần short phối với áo thun ngắn tay đơn giản có
hình nhân vật hoạt hình dễ thương, cùng với bộ đồ Lương Đan đang mặc thì chính là đồ đôi.
Mạnh Tinh là cô bé người cá Ponyo, còn Lương Đan là cậu bé Sosuke đang cầm xô nước.
Hình như là vẽ DIY bằng màu chuyên dụng.
Nhìn thấy hình vẽ cô bé Ponyo trên áo của Mạnh Tinh, Mạnh Ly liền nhớ tới
học kỳ hai của năm lớp 11, cô đã nhận được một tấm thẻ đánh dấu trang vẽ tay từ bạn cùng bàn, trên đó có hình Ponyo và Sosuke.
Một ngày
cuối tuần nào đó, khi cô đang học bài trong phòng, Mạnh Tinh đột nhiên
đẩy cửa ra, cầm lấy cuốn sách Toán của cô rồi bỏ ra ngoài: "Tao mất
sách, dùng đỡ sách của mày."
Đó hoàn toàn là một lời thông báo, nhưng lại không phải đang hỏi xin sự đồng ý của cô.
Chưa đầy hai phút sau, Mạnh Tinh quay trở lại, trên tay không chỉ có sách
Toán mà còn có một tấm thẻ đánh dấu trang, chậm rãi đi đến bàn học của
Mạnh Ly, dựa vào đó trêu chọc nói: "Không nhìn ra đấy Mạnh Ly, mày yêu
sớm đó à?"
Chị ta vừa nói vừa lắc tấm thẻ đánh dấu trước mắt Mạnh Ly.
Mạnh Ly khôi phục tinh thần, lập tức giật lấy: "Trả lại cho tôi."
Mạnh Tinh lại càng không cho cô được như mong muốn, chị ta giấu ở sau lưng,
vô cùng hứng thú nói: "Gấp thế em gái? Xem ra mày thật sự thích nó hả?"
Mạnh Tinh né tránh mà lùi lại vài bước, cố tình "ngắm nghía" thẻ đánh dấu
trên tay trước mặt Mạnh Ly, thậm chí còn đọc lời thoại của nam chính
trong bộ phim "Cô bé người cá Ponyo": "Đừng buông tay tớ nhé."
Mạnh Tinh giống như nghe thấy được câu chuyện cười thế kỷ, chị ta dựa vào
mép bàn cười khanh khách, nắm lấy tay Mạnh Ly, làm mặt quỷ với cô, giọng điệu tỏ vẻ mà suy diễn: "Mạnh Ly, cậu đừng buông tay tớ mà ~"
Mạnh Ly vô cảm, nhấn mạnh lần nữa: "Trả lại cho tôi."
"Keo kiệt thế, tao nhìn một chút thì đã sao?" Mạnh Tinh kiễng chân đi quanh
phòng hai lần như một con thiên nga cao quý.
Một tấm thẻ đánh dấu bình thường, nhưng
chị ta lại vô cùng thích thú thưởng thức nó, sau đó nhìn dòng chữ phía
dưới, nhẹ nhàng nhai kỹ cái tên: "Lương..."
Đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu, cặp mắt long lanh lúc này tràn đầy vẻ khinh thường cùng ghét
bỏ, vô cùng sắc bén: "Tên gì đây, khó đọc quá, 'dan' hay là 'shan'."
Chủ đề cuộc trò chuyện thay đổi, chị ta tò mò hỏi: "Học cùng lớp với mày à? Sao tao chưa từng nghe thấy cái tên này?"
Mạnh Ly không nói chuyện.
Mạnh Tinh cũng chẳng quan tâm, chỉ thân mật ôm lấy vai Mạnh Ly: "Em gái thân yêu của tao ơi, thẻ đánh dấu này khá đẹp, tặng cho tao đi? Chúng ta là
chị em, có thứ gì tốt phải nên chia sẻ cùng nhau, đúng chứ?"
...
Bây giờ nhìn cảnh tượng trước mắt này, chỉ cảm thấy châm chọc đến cực điểm.
Chẳng qua hiện tại Mạnh Ly không còn cảm giác gì nữa, nội tâm rất bình thản.
Mạnh Tinh thích chơi kiểu này thì cứ mặc chị ta chơi.
Mạnh Ly lẩm bẩm một câu xui xẻo ở trong lòng, nhớ ra hôm nay là Chủ Nhật,
sớm biết bọn họ ở nhà thì cô đã không về, chọn bừa một khách sạn nào đó
ngủ qua đêm là được rồi, ngày mai hẵng đến.
"Ba mẹ đâu?"
Mạnh Ly kéo vali vào phòng khách, lạnh nhạt hỏi: "Có ở nhà không?"
Cô liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng ba mẹ, tiếp tục hỏi: "Đã mười giờ tối rồi, quán mì vẫn chưa đóng cửa sao?"
Mạnh Giang Quốc từng là giảng viên tại một trường đại học hạng hai ở Nam
Thành, sau khi nghỉ hưu ở tuổi 60, ông ta cùng Lưu Ngọc Cầm mở một quán
mì đối diện chợ đầu mối.
Trên tay Mạnh Tinh đang cầm một bát
cherry đã rửa sạch, chị ta mân mê quả cherry đỏ mọng rồi cho vào trong
miệng, thản nhiên nói: "Mày còn nhớ là mình có ba mẹ hả? Lúc im lặng từ
chức mày có nghĩ tới ba mẹ không?"
Mạnh Tinh đi đến trước vali của Mạnh Ly, cúi người liếc nhìn tờ giấy ký gửi gắn trên tay cầm vali.
"Ồ, làm loạn nửa ngày hóa ra là lén sang Mỹ."
Sắc mặt Mạnh Tinh hơi thay đổi, chị ta nhếch môi chậc lưỡi, lập tức đổi
sang giọng điệu người lớn dạy bảo cô: "Mày đi nửa tháng không một tin
nhắn về nhà. Mày đúng là giỏi quá nhỉ? Mày có biết vì mày mà mẹ mất ăn
mất ngủ thế nào không? Gọi điện thoại cho mày, nhắn tin cho mày nhưng
mày đều không thèm để ý. Mạnh Ly, sao mày có thể không hiểu chuyện như
vậy? Ba mẹ mỗi ngày thức khuya dậy sớm ở quán mì, còn mày thừa tiền đi
du lịch sang chảnh nước Mỹ. Vậy sao không biết điều báo hiếu ba mẹ hả?"
Mạnh Ly vẫn bình tĩnh như cũ, mỉm cười: "Nhà chúng ta có một cô con gái vừa
giỏi giang hiểu chuyện vừa hiếu kính với ba mẹ là chị đây, không phải đã đủ rồi sao?"
Mạnh Ly làm sao có thể không biết nguyên nhân thật sự khiến Mạnh Tinh tức giận. Còn không phải là bởi vì nhìn thấy cô đi Mỹ sao?
Nói không chừng là tật xấu thích hơn thua lại tái phát.
Mạnh Tinh cáu bẩn quả thật rõ như ban ngày, nhưng lại bị một câu nói bâng
quơ của Mạnh Ly kích thích không nhẹ. Chỉ có điều cô ta không muốn tiếp
tục chủ đề này nữa, Mạnh Ly luôn ở dưới cơ cô ta, không thể để cho nó
đắc ý được.
Giây tiếp theo, Mạnh Tinh đột nhiên quay đầu nhìn Lương Đan: "Chồng yêu, anh mua cherry kiểu gì thế này? Chua chết người ta!"
Rõ ràng là đang oán trách giận dỗi, nhưng giọng điệu lại cực kỳ mềm mại,
nghe vào tai liền biến thành làm nũng. Chị ta đưa bát cherry cho chồng
mình, õng ẹo khịt mũi: "Không ăn nữa đâu!"
Lương Đan nhận lấy một cách tự nhiên, Mạnh Tinh chu môi, cho anh ta xem hột cherry trên cánh môi hồng hào của mình.
Lương Đan hiểu ý, chìa tay đến trước miệng Mạnh Tinh, Mạnh Tinh nhổ hạt
cherry vào lòng bàn tay anh ta, sau đó nghịch ngợm khoác tay Lương Đan,
thơm lên má anh ta: "Chồng em là tốt nhất!"
Bọn họ thể hiện tình
cảm và tán tỉnh nhau trước mặt Mạnh Ly. So với vẻ tự nhiên của cô, Lương Đan lúc này trông có hơi xấu hổ, anh ta vòng tay ôm eo Mạnh Tinh, theo
bản năng liếc nhìn Mạnh Ly.
Hiển nhiên Mạnh Ly đã quen với thủ
đoạn của Mạnh Tinh, chị ta cho rằng bằng cách này có thể chọc tức cô,
nhưng thật ra chỉ khiến cô cảm thấy buồn cười hơn thôi.
Mạnh Ly
vẫn không thay đổi sắc mặt, cũng không thèm lãng phí thời gian với bọn
họ, ở đây thêm một giây thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Cô dứt khoát bước vào phòng của Lưu Ngọc Cầm, thử xem liệu có thể tìm được chìa khóa hay không.
Mạnh Ly vừa bước vào, Mạnh Tinh liền đi theo: "Mày đang tìm gì đấy?"
Mạnh Ly phớt lờ. Tiếp tục tìm.
"Tao nói này Mạnh Ly, rốt cuộc mày bị làm sao thế hả?" Mạnh Tinh khó chịu vì bị làm lơ hết lần này đến lần khác, bước tới kéo cánh tay cô: "Tao đang nói chuyện với mày đấy, có nghe thấy không? Mới đặt chân đến nước Mỹ đã nghĩ mình cao siêu lắm phải không? Qua đó ai dạy mày coi thường người
khác thế hả?"
Mạnh Ly bị phiền đến không chịu nổi, dùng sức rút cánh tay về, một mực giữ im lặng.
Không tìm thấy chìa khóa trong phòng nên cô xoay người ra ngoài, đi đến phòng khách tìm thử.
"Tinh Tinh, mẹ về rồi đây."
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lưu Ngọc Cầm: "Nhìn xem mẹ mang món ngon gì về cho con này?"
Lưu Ngọc Cầm với Mạnh Giang Quốc đang thay giày ở cửa, khi nhìn thấy Mạnh
Ly từ phòng ngủ đi ra, Lưu Ngọc Cầm liền mỉm cười bước tới, cho cô xem
hộp đựng đồ ăn trong tay: "Kế bên mới mở một tiệm đồ nướng, tôm hùm đất ở đó được bà chủ nướng cực kỳ ngon. Tối nay mẹ cố tình mua nhiều thêm vài cân, đem về cho con với Lương Đan ăn khuya."
Mạnh Ly im lặng đợi bà ta nói xong mới mở miệng: "Mẹ, con là Mạnh Ly."
Cô và Mạnh Tinh là một cặp song sinh.
Giống nhau đến mức nào? Giống nhau đến mức như là cùng một người. Cô và Mạnh
Tinh không có vết bớt nào để có thể phân biệt cả hai. Cho nên từ nhỏ đến lớn, đừng nói là người ngoài, nhiều khi ngay cả ba mẹ ruột cũng không
thể phân biệt họ là ai.
Lúc này Mạnh Tinh từ trong phòng đi ra: "Ba, mẹ."
Lưu Ngọc Cầm sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, tình yêu thương trên mặt
trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi, bà ta tức giận trừng Mạnh
Ly: "Mày còn biết quay về cơ à?"
Bà ta bước tới, đưa hộp đồ ăn
trên tay cho Mạnh Tinh, sắc mặt dịu xuống: "Đây, tôm hùm đất cho con với Lương Đan, nhất định con sẽ thích!"
Sau đó chạy tới kéo cánh tay Lương Đan: "Chồng ơi, chúng ta ăn tôm hùm đất thôi."
Lương Đan lại một lần nữa lặng lẽ nhìn Mạnh Ly.
Lưu Ngọc Cầm nhìn thấy vali trước mặt, xụ mặt nói: "Mày đi đâu?"
Cô chưa kịp trả lời thì Mạnh Tĩnh đã lên tiếng thay cô: "Em nó đi Mỹ đó mẹ!"
"Cái gì? Nước Mỹ?!" Đôi mắt của Lưu Ngọc Cầm mở to hết cỡ, giọng điệu gai
góc: "Mày đủ lông đủ cánh rồi phải không! Bỏ việc chạy đến nước Mỹ! Nếu
mày nói mày nhảy việc sang Mỹ thì tao còn có thể chấp nhận! Nhưng bây
giờ mày vác bộ dạng ăn hại này về đây làm gì? Mày đúng là giàu sang nhỉ
Mạnh Ly? Mày lấy tiền ở đâu để đi Mỹ? Một nửa tiền lương hàng tháng của
mày đều giao cho tao thì lấy tiền ở đây ra! Có phải mày ở bên ngoài làm
chuyện mất mặt gì không hả?"
"Đó là tiền con tự tích cóp."
"Mày lấy cái gì tích cóp?"
Đúng vậy, ngay cả Mạnh Ly cũng thấy khó tin, tiền lương hàng tháng của cô
cộng với tiền thưởng và bình quân sau thuế là còn khoảng bảy-tám nghìn
tệ, hơn nữa mỗi tháng còn phải giao ba nghìn cho Lưu Ngọc Cầm. Lúc đó
Lưu Ngọc Cầm bảo muốn mở quán mì, cần một khoản tiền nên yêu cầu cô giúp đỡ.
Nhưng dù là vậy, cô vẫn có thể tiết kiệm được một khoản tiền kha khá và mua một chiếc ô tô cũ với giá vài chục nghìn nhân dân tệ.
Lưu Ngọc Cầm tức giận xua tay, cũng không nói nhảm với cô nữa, "Tao không
quan tâm bên ngoài mày đi đường ngang ngõ tắt kiểu gì, nhưng tốt nhất là đừng liên lụy đến cái nhà này! Mày từ chức lâu như vậy, hiện tại nói gì cũng vô dụng."
Những tưởng rằng Lưu Ngọc Cầm sẽ buông tha cô
như vậy, nào ngờ bà ta lại chuyển chủ đề: "Mày trở về rất đúng lúc,
chuyện hôn nhân của mày tao đã sắp xếp cả rồi. Điều kiện của đối phương
rất tốt, có nhà có xe, đang kinh doanh thủy sản ở chợ. Trình độ tốt
nghiệp tiểu học, bằng cấp thấp, vóc dáng thấp, hơn mày bảy tám tuổi. Lớn tuổi thì trải đời sớm, biết kiếm tiền, mày gả qua đó nhất định sẽ có
cuộc sống tốt đẹp. Mấy ngày nay cậu ta đi nơi khác mua hàng, đợi khi nào rảnh thì hai đứa mày gặp nhau đi."
"Mẹ, mẹ muốn đánh muốn mắng con thế nào cũng được. Nhưng con không đi xem mắt đâu, cũng không có ý định kết hôn."
Mạnh Ly không ngờ Lưu Ngọc Cầm lại đột nhiên bảo cô đi xem mắt, cô nhíu mày, phản ứng đầu tiên là kháng cự: "Con sẽ tìm việc làm, con có thể tự nuôi sống bản thân. Không cần phải dựa dẫm vào bất kỳ ai!"
Vừa nghe
thấy hai chữ "xem mắt", Lương Đan đang yên lặng bóc vỏ tôm cho Mạnh Tinh cũng thay đổi sắc mặt, tay run lên, vỏ tôm đâm vào tay.
"Mày lấy cái gì nuôi sống bản thân? Một khi mày nghỉ việc, tiền lương của mày sẽ không còn nữa. Mày bây giờ 26 tuổi nhưng chỉ có bằng cử nhân. Thời nay
khắp nơi đều là tiến sĩ với thạc sĩ. Mày lấy cái gì cạnh tranh với người khác?" Lưu Ngọc Cầm nói rất hùng hổ.
"Mày không thích cái gì?
Chê học vấn người ta thấp hay chê người ta bán tôm cá? Trình độ học vấn
thấp là bởi vì trước kia nhà người ta nghèo, với lại mày có biết một
ngày người ta kiếm được bao nhiêu tiền từ việc bán tôm cá không? Lớn
tuổi thì đã sao? Ba mày cũng lớn hơn tao mười tuổi, không phải tao vẫn
theo ổng đến giờ hay sao? Mày ngoài cái mặt này ra thì còn có ưu điểm
gì? Nồi nào úp vung nấy, nếu mày cũng giỏi giang giống như chị gái mày,
tốt nghiệp trường đại học danh giá và làm việc trong công ty TOP 500 thế giới, vậy mày cũng có thể tìm được một người xuất sắc như anh rể của
mày, mà tao cũng sẽ không phải lao tâm khổ tứ vì mày! Suy cho cùng, vẫn
là mày không biết tự cố gắng!"
Vì cô mà nhọc lòng.
Vừa rồi Mạnh Tinh đã nói qua, hiện tại Lưu Ngọc Cầm cũng nói như vậy.
Hóa ra, là kiểu nhọc lòng này.
Nhọc lòng xem làm cách nào có thể bán rẻ cô ra ngoài như bán bắp cải.
Cô đã quen. Thật sự... Đã quen rồi.
Cô đã quen với việc bị coi thường và chửi rủa, cũng đã quen với việc bị
mọi người trong gia đình này ghét bỏ và xem nhẹ như một thứ rác rưởi.
Cô đã sớm mất đi tôn nghiêm của mình.
Bầu không khí đột nhiên rơi vào im lặng.
Mạnh Ly không lên tiếng, Lưu Ngọc Cầm mắng xong liền thở dốc, những người
khác đều yên lặng nhìn. Mạnh Giang Quốc đem quần áo bẩn ném vào máy
giặt, Mạnh Tinh thì ở một bên vừa xem kịch hay vừa nhàn nhã thưởng thức
món tôm hùm đất bóc vỏ của Lương Đan.
Mà Lương Đan lại có vẻ muốn nói rồi lại thôi, Mạnh Tinh lườm anh ta một cái, anh ta lập tức rời
mắt, tiếp tục bóc vỏ tôm như không có chuyện gì xảy ra.
Im lặng giằng co hồi lâu.
Mạnh Ly nhẹ nhàng nói: "Là do con muốn học sư phạm sao?"
"Bây giờ mày đang trách tao vì lúc trước đã bảo mày học ngành sư phạm đó hả?" Lưu Mạnh Cầm lại bắt đầu gào to.
Mạnh Ly cong môi, tự giễu: "Là con tự trách chính mình."
Cô hít một hơi thật sâu rồi kiên định nói: "Con sẽ không đi xem mắt. Cũng không cần mẹ nhọc lòng vì con."
Cô đưa tay về phía Lưu Ngọc Cầm: "Xin mẹ trả chìa khóa nhà và chìa khóa xe cho con."
"Mày có giỏi lặp lại lần nữa?!"
Lưu Ngọc Cầm lập tức giơ tay lên.
Mạnh Ly gần như theo bản năng nhắm mắt lại, bả vai co rúm.
Nhưng cái tát nhẽ ra phải rơi xuống vào lúc này đã không xảy ra.
Cô nghe thấy Lưu Ngọc Cầm nói: "Tao sẽ không đánh mày, gương mặt này của mày còn phải để gặp người khác."
"Con đã nói là con không đi."
"Nếu mày không đi, vậy đừng mong lấy được chìa khóa! Có giỏi thì mày cút sang Mỹ luôn đi, đừng bao giờ trở về căn nhà này nữa!"
*
Cận Thời Dược hay tin cô đi xem mắt đã là chuyện của hai ngày sau.
Anh trở lại Nam Thành sau chuyến bay Los Angeles, ba ngày sau, anh lại bay
chuyến bay khác đến New York. Vốn dĩ chỉ có một chuyến bay quốc tế được
lên lịch trong tháng này, nhưng lúc đó đã hẹn sẽ gặp Mạnh Ly ở New York, cho nên anh đã đổi nhiệm vụ với cơ trưởng của chuyến bay đến New York.
Dù biết rằng khi đến New York, có thể sẽ không gặp được cô, nhưng anh
vẫn đi.
Hôm nay anh vừa hạ cánh xuống Nam Thành, bây giờ là chín giờ tối theo giờ Bắc Kinh.
Sau khi xuống máy bay, anh ngồi trên xe bus của đoàn trở về trụ sở công ty, các đồng nghiệp khác có người chợp mắt nghỉ ngơi, cũng có người trò
chuyện. Cận Thời Dược ngồi một mình ở hàng ghế đầu, cánh tay gác trên
thành cửa sổ xe, tùy ý nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mi cụp xuống, mặt mũi
tràn ngập cảm giác mệt mỏi.
Một lúc sau, anh khởi động điện thoại.
Vừa mở lên đã có vô số thanh thông báo hiện lên.
Anh nhàm chán lướt xem, cho đến khi nhìn thấy một thông báo từ Tiểu Hồng Thư —
@Mộng Lý ML [Tài khoản bạn đang theo dõi] đã đăng nhật ký mới, hãy mau đến xem nhé ~
Anh nhìn chăm chú, sau đó nhấn vào.
Nhưng giây tiếp theo, anh ngay lập tức ngồi thẳng dậy, đầu mày nhíu chặt, ánh mắt sắc bén.
Bởi vì nội dung của nhật ký là: [Tại sao con người ta không được lựa chọn nơi mình sinh ra?]
Hầu hết các bài đăng của Mạnh Ly đều có lượt tương tác kém, nhưng lần này
đột nhiên cao đến bất ngờ, lượt thích không nhiều nhưng lại có nhiều
bình luận, cao tới cả nghìn.
Cận Thời Dược lướt xuống khu bình luận.
Một số cư dân mạng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Mạnh Ly trả lời: [Bị gia đình ép đi xem mắt.]
Cư dân mạng: [Cái này tôi cực kỳ hiểu, thật sự gần đây tôi cũng bị ép kết hôn. Vậy bạn sẽ đi chứ?]
Mạnh Ly trả lời: [Có lẽ vậy, qua loa là được.]
Khi Cận Thời Dược nhìn thấy ba chữ "Có lẽ vậy", đồng tử của anh đột nhiên
co rút, thậm chí ngón tay cầm điện thoại cũng siết chặt hơn.
Anh gần như theo bản năng mở tin nhắn riêng, nhanh chóng gõ trên màn hình: Đừng đi coi mắt...