Lá thư thoang thoảng mùi nhài như vết dằm trong tim nó. Khải An chưa
từng làm gì có lỗi với Song, nếu có thì chỉ là bao dung quá mức cho sự
tùy hứng của nó. Khải An đã đứng trước tình cảnh éo le, buộc phải lựa
chọn giữa gia đình và sự thật. Nếu là Song, nó sẽ sáng suốt như cậu ấy
để đối mặt mọi biến cố? Song thương Khải An quá. Cậu ắt hẳn chịu nhiều
khổ tâm, mà nó còn trở thành gánh nặng trong lòng cậu.
Từ trước
đến giờ, nó chưa thật sự thổ lộ cảm xúc bản thân với Khải An. Nó chôn
kín mọi thứ dưới đáy lòng, vô tư tận hưởng hạnh phúc Khải An đem lại.
Song ỷ lại sự nuông chiều ấy, và quên mất cách trân trọng người mang lại vòng tay an toàn cho nó.
Khải An rời đi. Cậu đã không hay biết,
mỗi một khoảnh khắc Song còn tồn tại hay một không gian nhỏ bé nào đó
Song ngang qua, đều xuất hiện dấu ấn của Khải An. Gặp chuyện gì, nó cũng nghĩ đến thông báo cho cậu đầu tiên. Nó nhớ Khải An đến vậy. Suy cho
cùng, không phải Khải An nhẫn tâm để Song lại, chính nó bỏ rơi cậu ấy.
Nỗi nhớ giăng mắc tâm trí và nỗi cô đơn giằng xé trái tim như một án phạt
cho kẻ tệ bạc đã "ngủ quên" trong một cuộc tình. Ngày trước, Song sẽ yên phận chịu hậu quả từ hành động ngu ngốc của bản thân, rồi tránh sai
phạm như cách Khải An từng khuyên nhủ. Nhưng lúc này đây, chữ "yêu" len
lỏi đâu đó trong ngõ ngách tâm hồn nó. Không còn là mạch nước ngầm giấu
sâu dưới lòng đất, tình cảm của Song trỗi dậy như một dòng chảy tự do,
tinh khiết, mà mãnh liệt. Song không còn so đo ai yêu nhiều hơn ai bởi
kẻ yêu nhiều chẳng bao giờ lưu tâm thứ nhỏ nhặt như thế. Nó mặc kệ mọi
rào cản trong suy nghĩ, và dấy lên một quyết tâm. Nó phải tỏ rõ lòng
mình với Khải An.
Người ta nói, sau khi rời khỏi mái trường cấp
ba và bước chân vào ngưỡng cửa đại học, ai nấy đều có cuộc sống riêng.
Cuộc sống của Khải An bí ẩn đến mức không thể tìm thấy dấu vết nào qua
mọi phương thức liên lạc. Lê Cẩm Vy và Trần Thái Phong gặp tình trạng
tương tự như nó.
Ngày nọ, Song gặp Vỹ Nguyên trước cổng biệt phủ, vào thời khắc nó loanh quanh nơi Khải An sống như một thói quen và Vỹ
Nguyên đang chuyển hành lý ra ngoài ở.
Hai chị em hàn huyên bên hàng ghế gỗ, thay thế cho hồ cá cảnh trước đây. Song tò mò:
"Chị nhớ có hồ cá đẹp mà nhỉ?"
"Sau khi chị Hà nhảy xuống đây, anh An thuê người lấp đi."
Tim Song nhói lên. Mặc dù từng lọt vào mắt hình ảnh cổ tay không lành lặn - minh chứng cho những đớn đau quấn lấy Hà, song, nó không dám tưởng
tượng thêm việc Hà đã muốn kết thúc nỗi tuyệt vọng như thế nào. Song tự
hỏi cuộc sống của Hà nơi đất khách quê người có khá hơn không:
"Hà thế nào rồi?"
"Đang chữa trị."
"Khải An vẫn bên cạnh Hà đúng không?"
"Chắc thế."
Vỹ Nguyên đáp cụt lủn. Song không để tâm mấy. Nó nên đòi hỏi gì ở một cậu nhóc mới 15 tuổi đã trải qua nhiều biến cố tinh thần?
Song tiếp tục hỏi:
"Có cách nào liên lạc với họ không?"
Vỹ Nguyên chậm rãi lắc đầu. Chính cậu còn không có cơ hội nói chuyện với chị gái và anh họ của mình.
Song chưa từ bỏ hy vọng tìm thấy Khải An và Hà để nói lời xin lỗi bởi lần cuối gặp nhau không mấy êm ả:
"Có định về Việt Nam không?"
"Tốt nhất là không."
Giọng Vỹ Nguyên trầm xuống. Lời khẳng định chắc nịch của cậu khiến Song thở
dài. Trước khi rời đi, Vỹ Nguyên cúi người xuống. Không biết Song để ý
chăng, đây là lần duy nhất trong đoạn hội thoại, Vỹ Nguyên bày tỏ sự lễ
phép nên có của một đứa con trai ít tuổi hơn:
"Mẹ em đã làm điều có lỗi với chị. Em thay mặt bà ấy xin lỗi chị."
Song gật nhẹ, không phải nó tha thứ cho sai trái của cô Hiền. Nó chỉ đồng
cảm với một chàng trai tự gánh vác trên vai sai lầm của mẹ cậu ấy. Nó đã đặt niềm tin tuyệt đối vào Nhà nước và pháp luật. Mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy.
Thời gian dài điều tra sự liên quan của tập đoàn NH,
công an thành phố A cũng đã phát hiện mánh khóe che đậy quá trình gian
lận. Bà Nguyễn Hoàng Phương Hiền, với tư cách quản lý quỹ học bổng của
tập đoàn NH, trong quá trình xét duyệt học bổng, đã yêu cầu hai thí sinh có điểm số thay đổi trong kỳ thi học sinh giỏi Quốc gia 2022 cam kết
không phúc khảo nếu muốn đảm bảo lợi ích do tập đoàn NH tài trợ.
Người tính không bằng trời tính. Đỗ Hoàng Phương là trường hợp ngoại lệ.
Uy tín sụt giảm, tập đoàn NH lao đao trong một thời gian dài. Đại diện
phát ngôn của tập đoàn cho biết sẵn sàng phối hợp với cơ quan chức năng
để thúc đẩy quá trình điều tra. Đồng thời, hội đồng quản trị của tập
đoàn quyết định sáp nhập quỹ học bổng tư nhân vào quỹ học bổng do Nhà
nước kiểm duyệt và trao thưởng.
Phán quyết cuối cùng của Hội
đồng Xét xử vào tháng 9 năm 2022, theo đó, bị cáo Tô Hải Đăng bị tuyên
mức án sáu năm tù, bị cáo Nguyễn Hoàng Phương Hiền với mức án ba năm tù.
Sự xử lý dứt khoát và công bằng của pháp luật đã thiết lập lại trật tự cho nền giáo dục Việt Nam, song hành cùng những thay đổi cấp bách, thực
tiễn.
Quyền lợi của Song không bị mất đi, nhưng nó không còn mong muốn du học Pháp bậc cử nhân nữa. Một phần, nó đạt được nguyện vọng của bản thân ở Việt Nam. Mặt khác, lợi ích ấy có xuất phát điểm không trong sạch, nên cả bố Tiến, mẹ Hạnh và Song đều thống nhất tiếp tục học trong nước.
Nhận tin chính thức tuyển thẳng vào trường đại học có khối ngành kinh tế hàng đầu cả nước, trong đầu Song nảy ra suy nghĩ muốn
thông báo cho Khải An trước tiên. Nó sợ lỡ mất thời khắc hạnh phúc ấy
nếu sau này gặp lại Khải An.
Vậy nên, Song tập tành viết thư.
Lá thư duy nhất Song nhận được đến từ Khải An. Và hàng chục lá thư Song dồn tâm tư chưa đến tay người nhận suốt hai năm.
Người ta bảo dân Kinh tế khô khan, nhất là bọn xuất thân từ lò chuyên. Song
thấy ý kiến này hoàn toàn đúng, ngoại trừ Khải An. Chắc cậu ấy là thành
phẩm đột biến với mẫu mã đặc biệt rồi.
Song kể cho Khải An mọi
chuyện đang diễn ra ở đất Việt Nam. Chặng đường sau này, Song không hề
đơn độc. Song cảm nhận Khải An vẫn đồng hành, chứng kiến nó ghi dấu từng cột mốc trong cuộc đời trên những dòng thư tay.
Lê Cẩm Vy học ở Thụy Điển. Nó với Đỗ Hoàng Phương, Trần Thái Phong học chung một
trường. Song thực muốn ngắm nhìn gương mặt sửng sốt của Khải An khi nghe tin Phương từng thích cậu ấy, nhưng lại gục ngã hoàn toàn trước Quyết
như thế nào.
Song khoe với Khải An. Nhiều bạn nam trong lớp đại
học khen nó nức nở, rằng trần đời họ chưa thấy đứa con gái nào đoạt giải Nhất môn Kinh tế mà nhẹ nhàng, điềm tĩnh như Song. Song thực không hiểu các bạn đang nịnh nọt hay chưa từng gặp ai như thế thật. Quan trọng
hơn, Song vẫn phải đáp lại, Song tiếp thu tinh hoa từ người yêu của nó.
Sau đấy, ít đứa bén mảng đến chỗ Song hẳn.
Chắc Khải An không ngờ tới, nhờ có cậu ấy, quán cơm của mợ Dinh được trường M đề xuất phụ
trách cung cấp đồ ăn trưa ở canteen vào năm học tiếp theo. Việc này
chẳng khác nào mở thêm cơ sở mới, đúng nghĩa tin mừng với gia đình Song. Mợ Dinh luôn miệng hỏi sao dạo này không thấy Khải An qua quán ăn trưa. Nó trịnh trọng tuyên bố với mợ, giờ này chắc Khải An mới thức dậy.
Trong đồng hồ trên điện thoại, bên cạnh Việt Nam và Thụy Điển, múi giờ
của Vương quốc Anh hiên ngang vị trí số một. Dù chênh lệch thời gian
khoảng sáu đến bảy tiếng, trong tâm thức của Song, cậu vẫn như đang sống bên cạnh nó, từng giây từng phút có nhau.
Tô Hải Minh học cùng
lớp với Song. Hai đứa đều thuộc diện tuyển thẳng. Song trở nên thân
thiện, hòa đồng hơn hẳn sau năm tháng cấp ba. Trái lại, người ta vẫn khó chịu Hải Minh vì sự kiêu ngạo, một tên năm lần bảy lượt từ chối tiếp
chuyện với bạn bè đại học dù chẳng ai để ý đến quá khứ của cậu. Nhưng
chỉ Song thấy được, thói huênh hoang của Hải Minh đã bớt đi phần nào.
Chắc cả đời, Hải Minh sẽ không bao giờ nhận lỗi với Song. Không sao, ít
ra cậu ta biết điều loại bản thân khỏi danh sách đỏ đáng báo động.
Hai năm học tập và rèn luyện quả thật rất vất vả. Tất cả đều hướng về một
mục tiêu duy nhất. May mắn, ông trời chịu khó lắng nghe những trái tim
sục sôi đầy nhiệt huyết.
Tháng chín năm 2024, năm thứ mười lăm,
chú Hiển thực hiện xuất sắc vị trí nhân viên an ninh ở biệt phủ của gia
đình ông Nguyễn Hoàng Khải cùng em gái. Chú đã chứng kiến biết bao nhiêu sự kiện diễn ra trong khuôn viên của đại gia đình ấy. Chú nắm rõ trong
lòng bàn tay từng thay đổi nhỏ của chốn cô độc này.
Hai năm này,
một cô gái ngang tuổi con trai, cháu gái của ông Khải đến thăm thường
xuyên. Thú thực, đứng từ cổng lớn cũng chẳng thể nhìn thấy cảnh vật gì
bên trong, mà khuôn viên này đâu còn sự nên thơ, phong tình như ngày
trước. Bởi vì, một gia đình bận tối mặt tối mũi, hiếm khi về ở, còn một
bên vô chủ, để trống huếch trống hoác. Dường như, khung cảnh nơi đây
chẳng ghi lại ấn tượng mạnh trong trí nhớ của cô gái. Mỗi lần ghé qua,
cô đều đặt một phong thư gửi đến cậu chủ Nguyễn Hoàng Khải An, sau đó bỏ về mà không thèm bỏ vào mắt một chiếc lá nào.
Hôm nay, một ngày đẹp trời mùa thu, cô ấy cũng đến, trên tay mang một giỏ hoa quả:
"Cháu biếu chú ạ. Cháu cảm ơn chú đã nhận thư giúp cháu trong hai năm qua."
Chú Hiển khó hiểu. Cái hộc tủ đã chất đầy từ lâu, chỉ của riêng cô gái ấy,
chẳng mấy ai gửi thư đến địa chỉ này. Sự xuất hiện của cô gái trẻ này
như một vị khách quen giữa chốn vắng vẻ, khiến người khác ghi nhớ sâu
sắc. Cũng bởi, cô hết lòng đối đãi với chú, lần nào đi cũng đem theo hộp bánh, gói kẹo, túi trà... Vậy nên, chú Hiển thành tâm giúp đỡ, đặt một
thùng giấy trên nóc tủ để đựng cho vừa đống thư tay của cô.
Câu cảm ơn ắt hẳn là lời tạm biệt. Chú Hiển tỏ ra đôi chút mất mát:
"Cháu sắp đi đâu à?"
Có vẻ, cô gái ấy rất háo hức với hành trình tiếp theo của bản thân: