Noãn Thanh cứ đứng ở đó lắng nghe từng câu từng chữ của mẹ anh nhưng lại
không thể trả lời, cũng không thể giải thích. Hơn nữa, cho dù cô có muốn giải thích thì cô nghĩ, bà ấy cũng không có đủ sự kiên nhưng để choè cô viết từng chữ dài dòng.
"Sao cô không nói gì đi? Cô bị câm à?"
Đào Chỉ Nhiên rõ ràng là cố tình, cô ta cong khoé môi khinh bỉ: "À, tôi
quên mất cô là một con câm."
Mẹ anh không nói gì nhưng lại khó chịu ra mặt, cực kì ghét bỏ những trò nhục mạ bẩn thỉu này.
Bả vai Noãn Thanh hơi run lên, đôi mắt vẫn luôn rũ xuống, cô tự bấu vào mu bàn tay mình, không để cho bà ấy nhìn ra sự thảm hại của cô từ bên
trong.
"Được rồi, những gì cần nói tôi cũng đã nói, cô có trí tuệ
thì tự mình động não đi. Bây giờ cô tự mình rời đi hay là đợi đến khi
Lục Diên chán cô, ghét bỏ cô rồi đuổi cô đi, là do cô tự quyết định." Mẹ anh nhẹ giọng như không quá quan tâm nhưng lại đánh vào mặt tâm lí của
cô, đánh vào lòng tự trọng của mỗi người, chấp nhận rời đi chính là giữ
lại sự nguyên vẹn cho bản thân, còn cứng đầu đeo bám cuối cùng đã không
còn gì còn bị người khác khinh thường, coi như cỏ rác. Làm người phải
biết thức thời, phải dừng đúng lúc là vậy.
Nhưng Đào Chỉ Nhiên
đương nhiên không chịu im lặng, cô ta bắt đầu dựa hơi mẹ của Trần Lục
Diên mà nói thêm vào: "Đúng vậy, cô nghĩ mình là ai hả? Cô nghĩ cô xứng
với anh ấy sao? Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cô cũng ảo
tưởng sức mạnh quá rồi đấy. Đến giờ mà vẫn chưa nhận ra bản thân chủ là
một món đồ chơi rẻ tiền thôi sao? Vậy là cô không biết rồi, cô cũng như
bao nhiêu cô tình nhân khác của anh ấy mà thôi, không phả cuối cùng vẫn
bị vứt bỏ à? Một con nhỏ câm như cô cũng chỉ có thể làm ấm giường mà
thôi."
Mẹ anh quát vào mặt cô ta: "Đã nói đủ chưa?" Sau đó bà ấy
lại quay sang nói với cô: "Tôi không nói đến những việc khác, cũng không xem thường cô là một người khiếm khuyết, tôi cũng không nhắc đến việc
xứng hay không xứng, yêu hay không yêu. Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cả cô
và Lục Diên mà thôi, tôi không muốn nó tiếp tục hao phí tiền của vào
những cuộc chơi bên ngoài nữa, đặc biệt là phụ nữ, cô hiểu ý tôi chứ?
Nếu cô thật sự cần tiền, tôi sẵn sàng cho cô, cứ xem như làm tôi đang
làm từ thiện đi cũng được."
Đào Chỉ Nhiên nhỏ giọng: "Chúng tôi có lòng tốt bố thí cho cô, cô tốt nhất nên cảm thấy biết ơn đi."
Noãn Thanh cảm thấy trong lòng trống rỗng, không biết nên có cảm xúc gì.
Đúng, bà ấy không xem thường cô nhưng bà ấy vẫn nghĩ cô vì tiền mà đến
bên anh, bà ấy đang thương hại cô, dùng lòng nhân từ của một người giàu
khiến cô tự nguyện rời đi.
Nhưng mà bà ấy đã thật sự thành công,
sự nhẹ nhàng và tinh tế này của bà ấy đã làm cho cô cảm thấy vô cùng áy
náy, đã vậy còn làm phiền bà ấy đích thân đến đây. Nếu như cô còn mặt
dày ở lại có phải là sẽ khiến người ta vô cùng chán ghét, nói cô không
hiểu chuyện không?
"Được rồi, cô cứ từ từ suy nghĩ, tôi..." Bà ấy đứng dậy định rời đi thì đúng lúc Trần Lục Diên trở về.
Khi nghe người của anh báo lại là mẹ anh đến đây anh đã bỏ hết công việc để trở về, nhưng không ngờ giữa đường xe lại bị trục trặc nên có hơi chậm
trễ.
Anh vội vàng đi đến, lo lắng đến mức trán đổ đầy mồ hôi, anh
nắm lấy bàn tay bị cô tự mình véo đến bầm tím mà trong lòng đau xót: "Cô có sao không? Nọn họ có làm gì cô không? Hả?"
Khoé môi cô hơi
cong lên, vội vàng lắc đầu, cô không muốn tỏ ra yếu đuối khiến mọi
chuyện càng tệ hại hơn. Cũng không muốn mẹ anh cho là cô đang giả vờ
đáng thương trước mặt anh để anh thương hại.
Anh nhẹ nhàng xoa má cô: "Đừng sợ, đã có tôi rồi."
Sau đó anh kéo cô ra sau lưng mình cẩn thận che chắn cho cô, anh
lạnh giọng: "Hai người đến đây làm gì? Có phải là cô đã nói gì với mẹ
tôi không?"
Mẹ anh còn chưa nói gì thì Đào Chỉ Nhiên đã tức giận
bước lên phía trước: "Đến bây giờ anh vẫn muốn bảo vệ cho cô ta? Rốt
cuộc là cô ta đã cho anh uống bùa mê thuốc lú gì mà khiến anh mê muội
đến vậy?"
Trần Lục Diên đen mặt, sát khí đằng đằng: "Cô đừng có mà quá đáng."
"Em quá đáng hay là anh quá đáng? Rõ ràng em mới chính là vị hôn thê của
anh, không phải cô ta." Đào Chỉ Nhiên hét lên, cô ta cứ như đang phát
điên, phát cuồng.
"Đào Chỉ Nhiên, cô đừng tưởng hôm nay cô ỷ vào mẹ tôi thì tôi không dám làm gì cô." Anh lạnh giọng: "Người đâu!"
Hai tên vệ sĩ kia nghe lời liền bước vào khống chế cô ta đưa ra ngoài, vì
thế cô ta càng hét lớn hơn: "Dì, dì xem đi!!! Dì xem anh ấy đang làm gì
đi! Anh ấy vì con nhỏ câm đó mà hồ đồ rồi, dì mau nói gì đi."
Cô ta bị đưa ra ngoài nhưng vẫn còn có thể nghe thấy tiếng la inh ỏi vang lên từ bên ngoài.
Mẹ của anh từ đầu đến cuối vẫn chưa hề hé môi nhưng trong lòng có chút kì quái, hơi thở cũng nặng nề hơn.
Bà ấy không ngờ anh lại dùng chiêu giết gà doạ khỉ, dùng Đào Chỉ Nhiên Đào để thể hiện thái độ và lập trường của mình, cũng như "nhắc nhở" bà ấy
đừng xen vào chuyện của anh.
Bà ấy nheo mắt nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh, một chút lơ là cũng không có, cứ như sợ rằng bà ấy sẽ làm hại cô.
Đây cũng là lần đầu tiên bà ấy thấy anh ra sức bảo vệ một người phụ nữ đến
vậy, trước kia mỗi khi bà ấy nhắc đến anh đều rất thờ ơ, thậm chí là
không quan tâm. Bà ấy còn nghe thư kí của anh kể lại, anh chỉ là ra
ngoài tìm thú vui, chưa từng thật sự để tâm đến người con gái nào, chơi
đùa còn chưa đến một tháng, không, còn chưa đến một tuần đã chán, vì vậy bà ấy cũng mặc kệ.
Không ngờ... lần này lại khác xa suy nghĩ của bà ấy, cũng không giống những gì bà ấy hiểu về anh.