Đức Tùng đưa An Ngọc về nhà, thật sự muốn công khai thân phận của cô trong
giờ cơm tối. Lúc cô xuất hiện, ba người còn lại trong nhà đều hết sức
ngạc nhiên. Đức Tùng cũng không hề có màn dạo đầu nào, vừa ngồi xuống,
ông đã nói thẳng rằng An Ngọc là con gái thất lạc nhiều năm của ông. Và
dù cô bằng tuổi Thanh Vân nhưng nếu tính theo tháng, cô sẽ phải gọi cô
ta là chị.
Một thoáng yên lặng
xuất hiện, Gia Hưng kinh ngạc nhìn An Ngọc ngồi lặng im một bên, mẹ của
Thanh Vân thì tái mặt, còn Thanh Vân thì trợn mắt, đập bàn đứng bật dậy.
- Không thể nào! Không thể có chuyện đó! Bố, bố còn tỉnh táo không? Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bừa. Cô ta là con của hai bác,
bố nhận nuôi cô ta làm cái gì?
- Không phải nhận nuôi. - Đức Tùng vẫn nghiêm mặt, điềm nhiên giải thích. - Ngọc là con gái ruột của bố, cũng là em gái ruột của con.
- Bố đừng có hồ đồ! - Thanh Vân gào lên. - Bố lấy đâu ra người con nữa
chứ? Mẹ ở cạnh bố nhiều năm như vậy, bố chưa từng ra ngoài ăn vụng. Bố
bị cô ta lừa đúng không? Bố tỉnh táo lại đi!
Thanh Vân vừa dứt lời, mẹ cô ta lập tức đứng bật dậy, khuôn mặt vặn vẹo nhìn vào Đức Tùng.
- Là mụ ta đúng không? - Bà rời khỏi chỗ lao tới nắm lấy cổ áo ông ta,
gào lên. - Ông vẫn qua lại với con ả đó đúng không? Sau đó sinh ra cái
thứ nghiệt chủng này? Cái con hồ ly tinh ấy...
Chưa dứt câu, Đức Tùng đã sầm mặt giật tay bà ta ra, gằn giọng.
- Đừng có nhắc đến bà ấy, bà không xứng!
- Ông...
Cuộc đối thoại ngắn ngủi nhưng đầy đủ thông tin khiến Thanh Vân ngỡ ngàng,
cô nhìn người bố vẫn luôn mẫu mực trước mặt với vẻ không thể tin nổi.
- Bố thật sự... có tình nhân bên ngoài sao? - Cô ta hướng mắt về phía cô. - Bố thật sự... phản bội mẹ sao? Bố thậm chí... thậm chí còn có một đứa con chỉ thua con có sáu tháng sao?
Thanh Vân cười chua chát, vừa lắc đầu vừa lùi ra phía sau.
- Không thể nào! Bố lừa con! Cô ta không thể! Chắc chắn đây là âm mưu của cô ta, cô ta muốn trả thù. Đúng! - Thanh Vân chợt tỉnh táo lại chạy tới giữ lấy hai tay bố mình, nước mắt đau khổ đã lăn xuống má. Cô ta lắc
đầu nguầy nguậy. - Bố! Cô ta gạt bố! Cô ta không phải con của bố đâu! Cô ta muốn trả thù chúng ta, cô ta vì hai bác nên mới cố tình bịa chuyện
để trả thù chúng ta! Bố...
-
Con im miệng! - Đức Tùng quát lớn, đôi mắt chột dạ nhìn về phía cô, thấy cô đứng im cô đơn ở một chỗ đang nhìn ông đầy lo lắng thì khẽ thở phào. Ông đẩy tay con gái mình ra, nhíu mày. - Thanh Vân, đây là sự thật. Bố
biết đây là sai lầm của bố, bố có lỗi với mẹ con con. Nhưng An Ngọc cũng là con của bố, bố không thể làm lơ với sự tồn tại của con bé được.
- Không! - Thanh Vân hét lên, bịt hai tai lại. - Không! Không thể có chuyện đó! Bố nói dối!!
Đoạn, cô nhìn về phía An Ngọc, đôi mắt long lên giận dữ, bất ngờ nhào tới đẩy mạnh cô, khiến lưng cô đập mạnh vào tủ bếp. An Ngọc ôm lấy chỗ đau,
nhíu mày rên lên một tiếng, Thanh Vân chỉ vào mặt cô mà quát.
- Chị cút đi! Chị cũng có bố mẹ, tại sao chị lại nhận vơ người khác làm bố mình? Chúng tôi thì liên quan gì đến chị?
Lúc Thanh Vân còn đang chỉ tay mắng nhiếc thì Gia Hưng đã vội chạy đến đỡ
lấy An Ngọc ngay lúc cô đập người vào tủ. Nhìn khuôn mặt nén đau của cô, lại chỉ có thể nhẫn nhịn nghe những lời sỉ vả xúc phạm của đối phương,
anh hết sức đau lòng, tay xoa lên lưng cô như đang vỗ về an ủi. Ngay lập tức, An Ngọc tủi thân rơm rớm nước mắt, níu lấy áo anh như đang giữ
phao cứu mạng, Thanh Vân thấy vậy thì chạy đến đẩy Gia Hưng ra, tát mạnh lên mặt cô.
- Chị cút ra, tại sao chị dám ve vãn chồng tôi? Chị còn dám đứng đây giả vờ đáng thương sao? Đồ vô liêm sỉ!
Cái tát vang dội khiến Gia Hưng và Đức Tùng giật mình. Cả hai lao đến, một
người ôm lấy cô lùi ra sau, nhấn cô vào ngực mình bảo vệ, một người thì
giữ lấy tay Thanh Vân, nhíu mày quát lớn.
- Con nháo đủ chưa? Tại sao con lại hành xử như vậy? Đó là em gái con!
- Con không có em gái! - Thanh Vân giật mạnh tay ra khỏi tay ông, nhìn
Gia Hưng đang ôm lấy An Ngọc thì gần như mất bình tĩnh đẩy ông qua muốn
xông đến. Mẹ của cô ta cũng không còn đứng đơ ra nữa, ôm lấy Đức Tùng
kéo ông ra, hét.
- Ông không được động đến con gái tôi!
Đức Tùng bị người phụ nữ phía sau ôm chặt, không thể bước lên được. Ông
không biết người phụ nữ này lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy. Mà Thanh
Vân thì nhào đến muốn túm lấy tóc An Ngọc thì bị Gia Hưng xoay người
dùng lưng chắn lấy, chặn hết mọi đòn đánh của cô ta. An Ngọc vẫn được
anh ta vững vàng bảo vệ trong lòng mình, run rẩy ngước lên nhìn anh ta
bằng đôi mắt đẫm lệ. Dù Gia Hưng bị đánh đau nhưng vẫn mỉm cười trấn an
cô, An Ngọc dường như không chịu đựng được nức nở ngăn cản.
- Chị! Chị đừng đánh nữa! Chị đánh em đi, em sai rồi! Chị đừng đánh anh ấy nữa mà.
Cô muốn kéo Gia Hưng tránh đi, muốn giãy ra khỏi cái ôm của anh, nhưng anh ta vẫn nhất quyết đứng vững chắn hết mọi sự tấn công của vợ mình, bảo
vệ cô để cô không bị đối phương chạm lấy dù chỉ là một sợi tóc. Mà Thanh Vân gần như mất khống chế, dáng vẻ dịu ngoan yếu đuối ngày thường gần
như mất sạch trước lời nói của cô. Cô ta gào lên.
- Im mồm! Ai là chị của cô? Đoàn An Ngọc, cô ra đây! Con khốn này, cô dám ôm chồng người khác ngay trước mặt tôi sao? Đồ vô liêm sỉ này!
Thanh Vân nhảy lên túm lấy tóc Gia Hưng khiến anh ta đau đến trợn mắt không
thể không buông cô ra. Sự tức giận dấy lên trong lồng ngực, anh ta giữ
lấy hai tay vợ mình khóa chặt lại, hét lên.
- Thanh Vân, em bình tĩnh lại đi!
- Anh quát em? Bây giờ anh lại vì con khốn này mà quát em? Anh là chồng của ai hả?
- Anh... anh nhẹ tay thôi. - An Ngọc chạy đến giữ lấy cổ tay anh, nức nở
van xin. - Chị ấy... đang mang thai, anh đừng khiến chị ấy tức giận. Cứ
để chị ấy đánh em đi, đừng... đừng vì em...
Vốn Thanh Vân còn đang đặt mục tiêu vào Gia Hưng, nhưng An Ngọc lại xuất
hiện trong tầm mặt khiến cô ta lại điên lên, nhấc chân đạp mạnh vào bụng cô khiến cô ngã sõng soài xuống đất. Gia Hưng thấy vậy thì hoảng hốt
buông Thanh Vân ra, bước tới ôm lấy cô trước khi bị cô ta đánh thêm lần
nữa.
Nhận thấy tình hình không
ổn, Đình Tùng nghiến răng giật mạnh bàn tay đang ghìm ôm lấy mình, sau
đó bước tới giữ lấy Thanh Vân kéo lùi ra sau, mắt hướng tới Gia Hưng hét lên.
- Đưa con bé đi đi! Chỗ này để lại cho bố!
Được hỗ trợ, Gia Hưng không nghĩ nhiều, cũng không hề quay đầu mà cúi xuống
bế xốc An Ngọc lên chạy về phía cửa. Phía đằng sau, tiếng gào thét vẫn
không ngừng với đủ lời chửi tục thô lỗ chát chúa.
Ra bên ngoài, không còn những tiếng gào chanh chua, sự yên tĩnh bấy giờ
chỉ còn vang lên tiếng nức nở nho nhỏ từ người trong lòng. Gia Hưng mím
môi bước đi về phía xe, đặt cô vào ghế lái phụ, sau đó ngồi quỳ xuống
trước mặt cô, đau lòng lau nước mắt cho cô.
- Đừng khóc! Không sao rồi!
- Đáng lẽ em không nên đồng ý với đề xuất của bố, đáng lẽ em không nên
trở về. - An Ngọc ấm ức lau nước mắt, một bên má đỏ ửng có hơi sưng lên. - Em biết sẽ không có ai chào đón em, vậy mà em vẫn không ngừng hy
vọng. Em thật ngốc! Chắc anh cũng coi thường em lắm đúng không? Em lại
là con hoang...
- Không đâu! Dù hơi bất ngờ nhưng anh không coi thường em. Đừng khóc! - Gia Hưng xoa
lên lưng cô. - Không ai sinh ra được chọn xuất thân của mình. Đây không
phải là lỗi của em.
- Em
khiến... chị Vân giận rồi. - An Ngọc chớp mắt, hối hận vô cùng. - Bình
thường chị ấy không như vậy đâu, là em do chọc giận chị ấy. Em còn khiến chị ấy đánh anh nữa. Anh có đau lắm không?
- Không sao! Cứ để cô ấy đánh, không đánh trúng em là được. - Gia Hưng
cười dịu dàng cầm lấy tay cô áp lên má mình, dỗ dành. - Nếu em đau lòng
vậy thì thổi thổi cho anh đi!
Đoạn, hai mắt anh ta nhìn cô cuộn sóng, nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay cô.
An Ngọc ngỡ ngàng đến mức quên cả khóc, sau đó giật mình muốn rút tay
về, lí nhí nói.
- Anh đừng như vậy. Anh... giờ anh là anh rể của em mà. Chị Vân sẽ không vui đâu.
- Anh có làm gì đâu? Anh đang an ủi em vợ của anh mà. - Gia Hưng không
cho cô rút tay ra, lại hôn vào lòng bàn tay cô bằng khuôn mặt say mê. -
Huống hồ, cô ấy sẽ không biết đâu.
Ý tứ tán tỉnh quá rõ ràng, như thể muốn nhân lúc cô đang yếu đuối mà tấn
công vậy. Ánh mắt anh ta nhìn cô cũng trở nên mê muội và đong đầy tình
cảm, nâng tay sửa lại mái tóc hơi rối của cô. Lúc anh ta hơi nhổm người
lên muốn tiến tới, điện thoại trong túi áo cô chợt rung lên. m thanh rì rì phá vỡ bầu không khí ám muội.
An Ngọc giật mình đẩy anh, luống cuống lấy điện thoại ra. Nhìn thấy cái
tên “anh Dương” đang không ngừng nhấp nháy trên màn hình, Gia Hưng nhíu
mày không vui thấy rõ. An Ngọc vờ như không nhìn thấy, vội lau nước mắt, hắng giọng rồi mới nghe máy, môi cong lên thành một nụ cười ngọt ngào.
- Anh! Anh tới rồi sao? Trước cửa? - An Ngọc chợt hoảng hốt nhìn Gia
Hưng, luống cuống lách người chui ra khỏi xe. - Vâng, em ra đây ạ. Anh
chờ em chút nhé!
Lúc cô cúp máy, Gia Hưng đứng sau lưng cô mới lên tiếng.
- Bạn trai em đến sao?
- Vâng. Anh ấy bận họp, mới xong việc, vốn muốn cùng vào nhà dùng bữa,
nhưng chuyện đã vậy... - Cô ái ngại nhìn về phía cửa nhà, mím môi cúi
đầu buồn bã. - Anh nói với bố giúp em, nếu như dì và chị Vân không chấp
nhận được cũng không sao cả. Em thật sự không sao đâu!
Gia Hưng còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hỏi một câu.
- Anh ta... đối xử tốt với em chứ?
- Vâng! - An Ngọc cười khẽ. - Anh ấy rất tốt.
Gia Hưng đứng im một chỗ nhìn An Ngọc chạy về chiếc xe đang đỗ trước cổng.
Cửa sau mở ra, người đàn ông cao lớn tuấn tú bước xuống. Anh nhìn cô,
nâng tay chạm vào má cô nói gì cô, cô khẽ lắc đầu cầm lấy tay anh. Đột
nhiên, anh nâng mắt nhìn về phía này, Gia Hưng hơi giật mình, đang định
rời đi thì hình ảnh tiếp theo khiến anh ngạc nhiên đến mức đứng chôn
chân tại chỗ không thể cử động được.
Hữu Dương nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn lên môi cô một lúc lâu. Anh ta tận mắt chứng kiến từ đầu đến cuối, rồi lại nhìn cô ngại ngùng rúc vào bờ
ngực rắn chắc của người đàn ông đó, được anh ôm lên xe.
Gia Hưng vẫn chưa hoàn hồn khỏi hình ảnh ban nãy. Anh ta cảm nhận được cơn
đau âm ỉ nơi lồng ngực, cả sự buồn bực và ghen tuông trong lòng mình.
Anh ta mải suy nghĩ đến mức không hề phát hiện ra chiếc xe kia đứng im
lìm ở đó một lúc mới rời đi.