Sau vài ngày, An Ngọc có thể chắc chắn rằng có anh ở bên khiến cô có giấc
ngủ ngon hơn, và ngược lại đối với anh, cô cũng là một phương thuốc hữu
hiệu.
Đêm đầu tiên, hai người nằm song song trên giường, ở giữa
còn có một chỗ trống nhỏ ngăn cách. Nhưng khi tỉnh lại thì trở thành cô
đã nằm gọn trong lòng anh. Không chỉ vậy, anh còn ôm cô từ phía sau, cằm gác lên đầu cô, mà tay cô cũng đang đặt lên tay anh. Lúc đó, An Ngọc
cảm thấy cực kỳ vi diệu, cô không thể hiểu nổi vì sao sau khi ngủ say,
bản năng của hai người lại kì lạ như vậy. Cũng may lần này cô đã bình
tĩnh hơn.
Bỏ qua sự mất tự nhiên của đêm đầu, sang đêm thứ hai,
vừa lên giường nằm anh đã dứt khoát kéo cô qua ôm vào lòng từ phía sau,
thấy cô giãy dụa thì bảo.
- Đằng nào ngủ say cũng sẽ ôm, em nên quen dần đi.
Ban đầu cô vẫn chưa quen, lúc bị anh chạm vào thì không dám cử động, cả
người gồng cứng, nhưng sau mấy ngày trôi qua, nhận thấy anh quả thật
không làm gì cô cả, bàn tay đặt trên eo cô cũng rất thành thật ở một
chỗ, vậy nên lâu dần cô cũng thả lỏng hơn, thật sự xem đối phương trở
thành liều thuốc an thần của mình.
Đang mơ màng ngủ, cô nghe thấy
có tiếng gõ cửa phòng mình. Khó khăn mở mắt ra, cô với lấy điện thoại
xem giờ, sau đó nhúc nhích người tránh khỏi cái ôm của anh, sau đó khoác thêm một chiếc áo rồi đi ra mở cửa. Cứ ngỡ hành động của mình rất nhẹ
nhàng rồi, nhưng có lẽ An Ngọc không ngờ rằng ngay khi không còn cảm
nhận được hơi ấm của cô nữa, Hữu Dương cũng tỉnh. Anh hơi hé mắt nhìn cô khi bản thân vẫn đang trong trạng thái ngái ngủ, thấy cô đang rón rén
bằng chân trần đi mở cửa thì hơi nhíu mày.
Phía bên ngoài, lúc
nhìn thấy cô, Đức Hiếu cười gượng, mà đằng sau anh ta còn có một cô gái
nữa. Cô ấy mặc một bộ đồ công sở lịch sự, mái tóc búi cao, trang điểm
nhẹ nhàng, là một cô gái có đầy đủ tiêu chuẩn của xinh đẹp và thành đạt. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cô, khuôn mặt cô ấy lại biến hóa cực nhanh.
Ban đầu là ngạc nhiên, kế tiếp là nghi hoặc, và khi nghe Đức Hiếu lên
tiếng, khuôn mặt cô ấy tối sầm, đôi mắt xinh đẹp kia hướng về cô với vẻ
bất thiện thấy rõ.
- Cô Ngọc, cô có thể giúp tôi gọi Giám đốc dậy
không? Hôm nay công ty có cuộc họp cổ đông, Giám đốc bị muộn giờ rồi
nhưng tôi gọi bao nhiêu cuộc cũng không được.
- À, hình như anh ấy để im lặng thì phải, tôi cũng không nghe thấy tiếng chuông. - Cố gắng
làm lơ ánh mắt sắc như dao của người phụ nữ lạ mặt ấy, An Ngọc gãi tai
cười gượng. Ngay lập tức phía sau lưng cô vang lên giọng nói thật trầm
của anh. - Chuyện gì vậy?
- Anh Hiếu tới. Anh ấy không gọi được
cho anh. - An Ngọc quay đầu lại nhìn Hữu Dương, đáp. Bây giờ anh đã ngồi dậy, còn ngáp một cái, rõ ràng vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn. Dù không
phải là lần đầu nhìn thấy anh trong bộ dạng kia nhưng cô vẫn không khỏi
cảm thấy buồn cười. Nói sao nhỉ? Lúc này trông anh cực giống một con
husky lười biếng, trông có chút ngốc nghếch.
- Ừm, biết rồi. Bảo
cậu ấy chờ tôi một lúc. - Tiếng sột soạt vang lên, Hữu Dương bước xuống
giường vẫy tay với cô. - Qua đây, đi dép vào. Nói với em bao lần rồi,
sàn nhà lạnh. Em nghe lời một chút có được không?
- Không sao đâu, không lạnh. Anh nhanh chuẩn bị đi, hình như anh bị trễ giờ rồi đấy. -
An Ngọc mỉm cười đáp, nhưng cô vẫn không di chuyển mà đứng im trước cửa. Nhìn anh nhíu mày không hài lòng, cô thầm bĩu môi.
Nghĩ sao vậy?
Anh tưởng cô thích đứng đây ôm rịt cánh cửa không buông như vậy sao? Anh nghĩ cô phải làm thế này là vì điều gì? Chắc chắn anh không hề nhận ra
bộ dạng lúc này của mình trông thiếu uy nghiêm tới mức nào đâu nhỉ? Cô
đang giúp anh giữ gìn hình tượng mà anh lại nhăn mặt với cô chỉ vì một
đôi dép?
An Ngọc phẩy tay với anh mấy lần anh mới lườm cô một cái rồi đi vào phòng tắm, cô khẽ thở phào quay lại nhìn Đức Hiếu.
- Anh chờ một lát nhé. - Nói xong, cô lại vô tình nhìn về phía người phụ
nữ phía sau. Không phải cô cố ý đâu, chẳng qua sự tồn tại của cô ấy quá
mạnh mẽ, nhất là khi cô ấy cứ nhìn chằm chằm cô mãi không rời khiến cô
khó có thể làm lơ được.
Đức Hiếu nhận ra ánh mắt của cô thì quay đầu nhìn người phía sau một cái, mỉm cười giới thiệu.
- À, chắc cô Ngọc chưa từng gặp cô ấy đúng không? Để tôi giới thiệu, cô
ấy tên là Tâm Đường, quản lý chính của một trong các chi nhánh công ty. - Nói xong, anh quay lại nhìn về phía Tâm Đường, dù đang cười nhưng đôi
mắt lại lóe lên tia cảnh cáo. - Đây là cô Ngọc, vợ chính thức của Giám
đốc. Nhanh chào hỏi đi.
Có vẻ như Đức Hiếu cũng nhận ra đôi mắt
thiếu thiện cảm của Tâm Đường đang hướng về phía An Ngọc nên mới phải
không ngừng ra hiệu cho cô ấy. Nhưng Tâm Đường vẫn chỉ nhìn cô bằng ánh
mắt hậm hực kia, sau đó quay mặt đi nhìn sang hướng khác, từ chối cái
lời đề nghị chào hỏi ấy của anh.
Đúng lúc đó Hữu Dương cũng đã
thay đồ xong, sạch sẽ chỉnh chu bước ra ngoài. An Ngọc nghiêng mình
tránh đường, còn mở rộng cửa ra giúp anh, nở một nụ cười lịch sự tiễn
anh đi làm. Chợt, anh ngừng lại, quay sang nhìn cô, hơi mỉm cười nâng
tay lên. An Ngọc ngơ ngác mở lớn mắt, nhưng khi thấy anh giúp cô lấy
ghèn mắt ra, thoáng chốc cả khuôn mặt cô nóng bừng, thẹn quá hóa giận mà đẩy anh ra bên ngoài, sau đó sập mạnh cửa.
Đức Hiếu và Tâm Đường
cùng lúc giật mình trước phản ứng của cô, sau đó cả hai lại cùng lúc
quay phắt sang quan sát biểu cảm của Hữu Dương, nhưng trái với họ nghĩ,
trông anh chẳng có vẻ gì là tức giận cả. Khuôn mặt vốn lạnh lùng quanh
năm khiến bao người phải run sợ, nay lại treo lên nụ cười mỉm mãi không
dứt. Hữu Dương nhìn về phía cánh cửa một lúc rồi ra hiệu cho hai người
cùng rời đi.
Đức Hiếu điều chỉnh trạng thái rất nhanh, vừa bước
phía sau anh vừa nghiêm túc thông báo lịch trình và công việc ngày hôm
nay, chỉ có Tâm Đường là mím môi nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng của
người đàn ông đang đi trước mặt mình, càng nhìn lại càng khó chịu. Bởi
vì lúc này anh đã quay về vẻ hờ hững như thường, giống như mấy phút
trước chỉ là tưởng tượng của cô vậy.
Khi ngồi vào xe, Tâm Đường
đẩy Đức Hiếu qua một bên rồi chui vào ngồi cạnh Hữu Dương khiến anh phải trợn mắt một lúc rất lâu. Cuối cùng, vì thời gian không cho phép, lại
không dám làm to chuyện trước mặt Hữu Dương, anh đành bất đắc dĩ đóng
cửa lại, trước đó còn trừng mắt với cô một cái.
Suốt cả đoạn
đường, Đức Hiếu không ngừng nhìn vào gương chiếu hậu, mỗi lần như vậy
đều thấp thỏm không yên. Lúc này, ở hàng ghế phía sau, Tâm Đường vẫn
đang nhìn chằm chằm vào Hữu Dương một cách không hề che giấu, ánh mắt
trần trụi của cô khiến anh đau đầu không thôi. Nhưng Hữu Dương lại giống như không cảm nhận được gì, vẫn vắt chéo chân xem tài liệu trên máy
tính bảng.
Cuối cùng, như không thể nhịn được nữa, Tâm Đường cất tiếng, giọng phụng phịu.
- Anh Dương, cô gái ban nãy thật sự là vợ của anh sao? Đó không phải sự
thật đúng không? Làm sao anh có thể có vợ mà em không hay biết gì được
chứ?
- Tâm Đường! - Đức Hiệu giật mình trước độ gan lì của cô,
quay phắt đầu lại gắt một tiếng. Đúng lúc đó Hữu Dương ngẩng đầu lên,
anh hơi giật mình, hạ giọng. - Giám đốc, cô ấy luôn như vậy, anh đừng để ý...
- Anh Dương. - Tâm Đường mặc kệ Đức Hiếu, thấy Hữu Dương
quay lại nhìn mình thì vội vã níu lấy cánh tay anh, lắc nhẹ. - Không
phải đúng không? Chắc chắn cô ta quyến rũ anh, đúng không? Làm sao anh
có thể lấy loại người ấy làm vợ được? Không đúng! Làm sao anh có thể lấy vợ được chứ?
Bây giờ, Đức Hiếu đã chuyển từ trạng thái giận run
sang sợ run rồi. Anh lén nhìn Hữu Dương, thấy anh ấy nhíu mày thì tim
nảy lên một cái, nhỏ giọng nhắc nhở.
- Tâm Đường, em ngậm miệng lại đi.
Nhưng Tâm Đường vẫn mặc kệ, cắn môi nhìn Hữu Dương bằng ánh mắt đỏ hoe, cố
chấp chờ câu trả lời từ anh. Hữu Dương lạnh nhạt gạt tay cô ra, đôi mắt
lạnh lùng quét qua khuôn mặt ấm ức của cô, nói.
- Cô ấy là vợ tôi. - Nói xong, anh quay về chiếc máy tính bảng của mình, Tâm Đường đã bắt đầu nức nở. - Anh Dương...
- Còn nói thêm câu nào nữa thì xuống xe. - Hữu Dương quắc mắt nhìn sang.
Tâm Đường vẫn không phục. - Sao anh có thể lấy người khác mà em không
biết chứ? Em ở cạnh anh bao năm, cùng anh trải qua bao nhiêu chuyện, ai
ai cũng biết người nào mới là lựa chọn tốt nhất đối với anh. Vậy mà anh
lại lấy người khác. Chẳng lẽ anh còn không rõ tất cả những người phụ nữ
xung quanh tiếp cận anh chỉ vì tiền của anh thôi sao? Nhưng em thì không như vậy. Bao năm qua anh còn không rõ tình cảm của em sao?
- Dừng xe!
Phản ứng của tài xế rất nhanh. Sau câu lệnh của Hữu Dương, chiếc xe ngay lập tức đánh vào lề đường, dừng lại. Anh không hề lên tiếng, Đức Hiếu thở
dài bước xuống, mở cửa sau ra, nói bằng vẻ bất lực.
- Tâm Đường, xuống xe đi.
Tâm Đường nhìn một bên sườn mặt của Hữu Dương, nước mắt chảy xuống, cuối
cùng ngúng nguẩy bước xuống xe. Còn chưa đủ, cô còn đẩy Đức Hiếu, sau đó tự mình sập mạnh cửa rồi bỏ đi.
Đức Hiếu nhìn theo một lúc mới chán chường ngồi vào chỗ. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, anh khẽ nói.
- Giám đốc, cô ấy chưa hiểu chuyện, có lẽ khó chấp nhận được hiện thực nên mới phản ứng như vậy. Anh đừng để ý.
- Sao hôm nay cô ấy lại đi theo? - Dù không ngẩng đầu lên, song Hữu Dương vẫn đáp lại.
- Tâm Đường tới chi nhánh khác kiểm tra cũng được một thời gian rồi, hôm
nay vừa về nên muốn gặp anh ngay. Giám đốc, anh biết mà, suốt mười năm
nay cô ấy đã thích bám theo anh. Trong thâm tâm cô ấy luôn tin rằng bản
thân là cô gái duy nhất thân thiết với anh, gần gũi với anh. Cho nên khi thấy cô Ngọc, có lẽ vì khó chấp nên cô ấy mới phản ứng thái quá như
thế. Một thời gian là sẽ ổn thôi. Em sẽ nhắc nhở cô ấy cẩn thận.
Nghe đến đây, Hữu Dương nhíu mày nâng mắt lên nhìn Đức Hiếu.
- Làm gì thì làm, đừng để cô ấy tới làm phiền Ngọc. Cấm tiệt cô ấy tới nhà nếu không có tôi ở đó, đặc biệt là tầng ba.