Vũ Bắc Nguyệt bực dọc tính bỏ đi về Vọng Nguyệt Trang thì Vũ Đình Hiên đuổi theo chặn đường cô lại.
“Anh tránh ra, mau vào bệnh viện lo cho dì Mai của anh đi.”
Vũ Đình Hiên nắm lấy tay của Vũ Bắc Nguyệt “Tại sao em lại từ chối hôn ước với Hoàng Phong vậy hả? Có phải em vẫn còn tình cảm với anh không Bắc
Nguyệt?”
Vũ Bắc Nguyệt ngẩng
đầu lên nhìn Vũ Đình Hiên rồi lên tiếng “Anh đừng có ảo tưởng vị trí của mình trong lòng người khác nữa được không hả? Từ ngày anh đính hôn với
Liễu Yên Đan thì tôi đã không còn tình cảm gì với anh nữa hết, người
không dám đấu tranh vì tình cảm của mình như anh không đáng để tôi phải
đâu khổ đâu Vũ Đình Hiên, tôi là một cô gái mạnh mẽ quyết đoán cầm lên
được thì buông xuống được không bao giờ phải lụy ai hết.”
Vũ Đình Hiên nghe vậy thì cảm thấy mất mát trong lòng, tuy là anh đồng ý
đính hôn với Liễu Yên Đan cũng cố gắng thể hiện tình cảm với cô ấy nhưng mà trái tim anh vẫn không thể dứt khoát với Vũ Bắc Nguyệt được.
“Hoàng Phong và em thân thiết nhiều năm chẳng lẽ em không có một chút tình cảm nào với cậu ấy sao?”
Vũ Bắc Nguyệt thẳng thắn đáp “Tôi và Hoàng Phong đúng là thân thiết nhưng
tôi xem cậu ấy là bạn thân chứ chưa từng có tình cảm trai gái, anh yên
tâm đi tôi đã có người trong lòng rồi không còn tơ tưởng đến anh đâu,
tôi tuyệt đối không làm phiền cuộc sống của anh và Liễu Yên Đan đâu mà
lo.”
Vũ Đình Hiên nghe vậy thì
đột nhiên cảm thấy tức giận vô cùng, anh bắt lấy cổ tay của Vũ Bắc
Nguyệt rồi nhíu mày lên tiếng hỏi “Người mà em nói chính là cái tên nô
lệ bỏ trốn khỏi đấu trường Vọng Bắc mà em cứu được đêm hôm đó cách đây
một năm có đúng không hả?”
“Phải thì đã sao?”
Vũ Đình Hiên trừng mắt giọng nói tức giận vang lên “Một tên nô lệ làm sao
xứng đáng ở bên cạnh một tiểu thư lá ngọc càng vàng như em chứ, em nên
gả cho Hoàng Phong như vậy mới hạnh phúc được.”
Vũ Bắc Nguyệt gằng tay của Vũ Đình Hiên ra “Nô lệ của đấu trường Vọng Bắc
thì đã sao chứ anh ấy cũng vì thân bất do kỷ mới bị đẩy đưa vào làm nô
lệ ở đó thôi, con người của A Sở rất tốt cái tôi cần là một người thấu
hiểu tôi, sẵn sàng làm mọi thứ để tôi vui chứ không phải một người đẩy
tôi vào vòng tay của kẻ khác rồi thao túng tâm lý cái đó gọi là hạnh
phúc.”
“Ba và anh không đồng ý chuyện em gả cho một kẻ không có gì trong tay như cái tên nô lệ đó đâu.”
Vũ Bắc Nguyệt tự tin lên tiếng đáp “Hôn nhân của tôi chỉ có bản thân tôi
mới có quyền quyết định thôi, tôi nhất định sẽ kết hôn với A Sở, chúng
tôi sẽ sống thật hạnh phúc để chứng minh cho anh thấy quyết định của tôi là đúng đắn.”
Vũ Bắc Nguyệt
nói rồi liền rời khỏi biệt thự Vũ gia, Vũ Đình Hiên điên tiết lên vẻ mặt vô cùng đáng sợ, ánh mắt của anh trở nên sắc lạnh lẩm bẩm “Bắc Nguyệt
bằng mọi giá anh sẽ khiến cái tên nô lệ kia phải tránh xa em ra, hắn
không xứng với em.”
A Sở thấy
Vũ Bắc Nguyệt trở về với vẻ mặt tức giận, cô đi thẳng ra cái xích đu
ngoài vườn ngồi trầm ngâm một mình thì bước đến bên cạnh cô rồi quan tâm lên tiếng hỏi “Bắc Nguyệt, ai chọc giận em hả? Hôm nay về nhà bị ba và
anh trai la rày sao?”
Vũ Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn A Sở rồi lên tiếng đáp “Hôm nay ba gọi em về là để bàn hôn sự của em.”
A Sở rủ mắt anh biết người mà Vũ lão gia bàn hôn sự chắc chắn là thiếu
gia thượng lưu nào đó chứ không phải một tên nô lệ thấp hèn như anh rồi.
Vũ Bắc Nguyệt thấy nét mặt của A Sở thì hiểu là anh đang suy nghĩ gì nên
cô lên tiếng “A Sở, anh đừng có suy nghĩ nhiều nha, em chỉ yêu anh thôi
muốn ở bên cạnh anh thôi, em đã từ chối hôn sự mà ba em sắp đặt rồi.”
A Sở nghe vậy thì thoáng vui
mừng nhưng sau đó lại rủ mắt “Bắc Nguyệt à em cãi lại lời của Vũ lão gia như thế không tốt đâu, nếu em cảm thấy người ba em sắp đặt tốt hơn thì
có thể đồng ý mà, anh tôn trọng quyết định của em anh không bao giờ cản
trở hạnh phúc của em đâu.”
Vũ
Bắc Nguyệt nhíu mày “Anh mà còn nói như vậy nữa thì em sẽ giận thật đó A Sở, nếu em là một người thích môn đăng hộ đối, tham sang phụ khó thì em đã không đem lòng yêu anh rồi. A Sở em thích anh vì anh hiểu em, ở bên
cạnh anh em có cảm giác an toàn vui vẻ chứ không phải vì vật chất.”
A Sở xúc động nắm lấy bàn tay của Vũ Bắc Nguyệt “Cảm ơn em vì đã lựa chọn ở bên cạnh anh Bắc Nguyệt.”
Vũ Bắc Nguyệt khẽ nhướng mày “A Sở đẩy xích đu cho em đi.”
A Sở gật đầu rồi bước ra phía sau Vũ Bắc Nguyệt đưa tay đẩy xích đu cho
cô, Vũ Bắc Nguyệt vui cười tự nhiên “Cao hơn một chút, em muốn bay cao
hơn nữa cơ.”
A Sở liền chìu
theo ý của Vũ Bắc Nguyệt đẩy xích đu bay cao lên nữa, trời đang là mùa
xuân cây hoa anh đào trong vườn đã nở rộ, cánh hoa anh đào bay lất phất
trong gió nhè nhẹ rơi xuống đôi bạn trẻ đang cười giỡn vui vẻ với nhau
rất nên thơ lãng mạn.
Vũ Đình
Hiên đến Vọng Nguyệt Trang đứng một góc nhìn thấy Vũ Bắc Nguyệt và A Sở
vui đùa bên nhau thì bất giác nắm chặt tay thành nắm đấm, trước đây
người đẩy xích đu cho Vũ Bắc Nguyệt luôn là anh vậy mà bây giờ vị trí đó thay thế bởi người khác rồi.
Nếu A Sở là thiếu gia xuất thân hào môn thì Vũ Đình Hiên nhất định sẽ ủng
hộ tình cảm của cậu và Vũ Bắc Nguyệt, đáng tiếc A Sở chỉ là một tên nô
lệ không hơn không kém anh không thể để cuộc đời của người con gái mình
yêu bị chôn vùi như thế.
Mặc dù trong lòng đang nổi bão nhưng mà Vũ Đình Hiên không làm lớn chuyện ở
Vọng Nguyệt Trang, nếu đã không thể khuyên nhủ Vũ Bắc Nguyệt thì đành
chuyển đối tượng sang A Sở mà thôi.
Vũ Đình Hiên chặn đường A Sở bắt cậu nói chuyện riêng với mình, anh nhìn A Sở bằng ánh mắt sắc lạnh hồi lâu rồi lên tiếng “Cậu và em gái tôi đang
yêu nhau sao?”
A Sở vừa nhìn
qua đã biết Vũ Đình Hiên rồi, cậu đã nhìn thấy hình anh hôm Vũ Bắc
Nguyệt đốt ảnh chụp chung hai người lúc trước, sau này cô cũng kể chuyện trong nhà của mình cho cậu nghe một chút.
A Sở rủ mắt gật đầu “Dạ phải, tuy là em không có gì trong tay hết nhưng
mà em hứa em sẽ làm tất cả để Bắc Nguyệt được hạnh phúc.”
Vũ Đình Hiên nghe vậy thì nhếch môi cười “Cậu sẽ làm tất cả mọi chuyện để em gái tôi hạnh phúc sao?”
“Dạ phải ạ.”
Vũ Đình Hiên châm một điếu thuốc lên hút một hơi, anh phun ra những làn
khói trắng lượn lờ rồi lên tiếng “Vậy cậu rời xa Bắc Nguyệt đi.”