Vũ Bắc Nguyệt tự mình đi mua vài bộ quần áo mới đem vào phòng cho A Sở “Tôi có mua cho anh vào bộ đồ mặc tạm nè.”
A Sở đang ngồi bôi thuốc lên vết thương thì đột nhiên Vũ Bắc Nguyệt đẩy
cửa đi vào cậu ngại vội vàng kéo áo lên lại trúng vết thương nên hít hà
cau mày vì đau.
“Để tôi bôi thuốc lên vết thương giúp anh nha.”
A Sở cúi đầu ngại ngùng “Dạ thôi không cần đâu, tôi tự mình làm được không dám làm phiền tiểu thư.”
Vũ Bắc Nguyệt nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của A Sở thì khẽ cười lên tiếng
“Tôi không ngại thì thôi anh ngại cái gì chứ, lúc đưa anh về đây cũng là tôi giúp anh lau người, khử trùng vết thương và bôi thuốc chứ ai.”
Vũ Bắc Nguyệt không chờ A Sở đồng ý mà đã giật lấy chai thuốc trên tay cậu rồi giúp cậu bôi lên những vết thương trên người cậu.
A Sở cau mày vì đau Vũ Bắc Nguyệt liền khẽ thổi nhẹ lên vết thương khiến
anh cảm thấy mát mẻ dễ chịu, vết thương cũng không còn đau rát nữa.
“Như vậy có thấy đỡ hơn không hả?”
A Sở gật gật đầu “Uhm đỡ đau hơn rồi.”
Từ lúc bị bắt đến đấu trường cờ người Vọng Bắc thì A Sở chưa từng tiếp xúc với cô gái nào hết, hiện tại cơ thể anh cũng đã trưởng thành rồi chứ
không còn là một cậu nhóc nữa nên cảm thấy ngại khi để một cô gái nhìn
thấy cơ thể mình như thế nhưng mà anh lại cảm thấy trái tim mình rung
động trước những hành động mà Vũ Bắc Nguyệt tận tình chăm sóc cho mình
như thế.
Vũ Bắc Nguyệt giúp A
Sở bôi thuốc mặc áo giúp anh xong ngẩng đầu lên thấy cậu đang nhìn mình
chằm chằm thì lên tiếng hỏi “Bộ mặt tôi dính cái gì sao mà anh nhìn hoài vậy.”
A Sở ngại ngùng đỏ mặt vội cúi đầu xuống không dám nhìn Vũ Bắc Nguyệt nữa “Dạ không, mặt tiểu thư không có dính gì hết.”
Vũ Bắc Nguyệt khẽ cười với A Sở “Sau này anh đừng gọi tôi là tiểu thư nữa
nha, tôi tên là Vũ Bắc Nguyệt anh cứ gọi Bắc Nguyệt là được rồi.”
A Sở trước đây từng đọc rất nhiều sách nên biết ý nghĩa các từ ngữ, cậu
mỉm cười lên tiếng “Bắc Nguyệt là mặt trăng ở phía Bắc, tên của tiểu thư rất đẹp.”
Vũ Bắc Nguyệt tỏ vẻ
tò mò rồi lên tiếng “Vậy anh tên là gì hả? Anh ở đây cũng một thời gian
rồi mà tôi vẫn chưa biết tên anh đó.”
“Tôi tên là A Sở.”
A Sở rủ mắt hiện tại thân phận thật sự của anh có chút phức tạp vẫn chưa
thể để người khác biết được nên đành dùng cái tên A Sở tạm, nếu sau này
có cơ hội nhất định sẽ xin lỗi Vũ Bắc Nguyệt vì đã nói dối sau vậy.
“Uhm A Sở cái tên nghe cũng rất hay, năm nay anh bao nhiêu tuổi hả?”
A Sở lên tiếng đáp “20, còn tiểu thư?”
“Tôi 18.”
A Sở ở lại Vọng Nguyệt Trang dưỡng thương, Vũ Bắc Nguyệt và cả chú Lâm
đều đối xử với cậu tốt, điều kiện sống ở đây cũng rất tốt không khắc
nghiệt như hồi ở đấu trường Vọng Bắc.
Vết thương của A Sở cũng lành nhiều bắt đầu kết vảy, bác sĩ Trần bảo phải
bôi thêm thuốc trị sẹo để sau này không để lại sẹo trên cơ thể, thuốc
bác sĩ Trần cho cũng rất tốt vết thương mau lành cũng không còn đau nữa.
Vũ Đình Hiên cho người theo dõi ở Vọng Nguyệt Trang biết là Vũ Bắc Nguyệt
chẳng những cứu tên nô lệ bỏ trốn khỏi đấu trường Vọng Bắc còn cho hắn ở lại nhà và chăm sóc mỗi ngày nữa.
Vũ Đình Hiên không thích Vũ Bắc Nguyệt quá thân thiết với hạng người thấp
kém như vậy, anh từ bỏ tình yêu của mình là vì muốn cuộc sống của cô sau này tốt hơn chứ không phải dây vào một tên nô lệ không có gì trong tay
như A Sở nhưng mà hiện tại hai người đang rất là mâu thuẫn, nếu anh đột
ngột xen vào chuyện của cô thế nào cô cũng làm ầm lên không có lợi.
Vũ Đình Hiên đã bí mật đến Xuân Phong Cổ Trấn trao đổi với bác sĩ Trần
điều trị cho người tên A Sở kia, anh biết là vết thương trên người đã
cậu chỉ một thời gian ngắn nữa thôi sẽ bóc mài khỏi hoàn toàn, đến lúc
đó anh sẽ tìm cách đuổi khéo cậu ta khỏi Vọng Nguyệt Trang như vậy sẽ
vẹn toàn hơn.
Ngày đính hôn của Vũ Đình Hiên và Liễu Yên Đan cũng đến, Vũ Bắc Nguyệt trở về biệt thự Vũ gia, cô nhìn anh mặc một bộ vest mau đen thanh lịch, tóc tai chải gọn
gàng gương mặt nở nụ cười thật tươi để đón khách đến tham dự lễ đính hôn của mình.
Vũ Đình Hiên nhìn thấy Vũ Bắc Nguyệt trở về nhà thì rất vui mừng “Bắc Nguyệt, cuối cùng em cũng chịu về nhà rồi.”
Vũ Bắc Nguyệt ngẩng cao đầu lên nhìn Vũ Đình Hiên rồi lên tiếng “Vậy là
anh nhất định đính hôn với Liễu Yên Đan sao Vũ Đình Hiên?”
Vũ Đình Hiên rủ mắt “Bắc Nguyệt à, hôn sự này ba đã quyết định xong hết rồi.”
“Em không quan tâm ba quyết định cái gì hết, em chỉ quan tâm quyết định của anh thôi, nếu hôm nay anh nhất quyết đính hôn với cô ta theo lời của ba thì từ này về sau em nhất định sẽ ghét anh cả đời đó Vũ Đình Hiên.”
Vũ Đình Hiên nắm tay chặt thành nắm đấm anh tỏ vẻ điềm tính nhìn thẳng vào mắt của Vũ Bắc Nguyệt rồi lên tiếng đáp “Bắc Nguyệt à, lúc đầu anh cứ
nghĩ thứ tình cảm mà anh dành cho em là tình cảm trai gái nhưng mà sau
khi gặp Yên Đan anh mới biết thế nào là tình yêu, tình cảm mà anh dành
cho em chỉ là tình cảm của một người anh dành cho em gái thôi, chúng ta
là tình thân chứ không phải tình yêu. Anh đã tỉnh ngộ rồi anh mong là em cũng sẽ sớm dứt khoát từ bỏ thứ tình cảm sai trái kia đi.”