Anh có nghe Tiểu Dĩnh nói sơ qua về hoàn cảnh của An Nhiên trước đây rồi nên cũng hiểu được. Hiện giờ có mẹ bên cạnh cũng rất may mắn cho cô ấy, cũng tranh thủ lần ốm này để cô nghỉ ngơi nhiều hơn một chút. Tinh Vũ
nhìn Phong Hi vào trường xong liền đến công ty.
Bà Hạ thấy con
gái sốt cao, cũng chưa thuốc thang gì, chỉ thấy Phong Hi đã để sẵn mấy
gói thuốc hạ sốt trên chiếc bàn đầu giường. Chắc cô bé không biết cho
uống thế nào nên đành để như vậy. Bà cầm lấy 2 gói đem ra ngoài pha.
Trước hết bà cần phải đun chút nước ấm đã. Lúc vào bếp bà nhìn thấy nồi
cháo Phong Hi đã nấu. Lòng bà hiện lên một cảm giác gì đó khó tả. Đây là chuyện mà đứa trẻ 6 tuổi làm được trong khi điều kiện đầy đủ sao? Nếu
như cô bé biết cách cho mẹ uống thuốc thì chắc có lẽ cô bé cũng không
gọi đến cho bà, để bà có cơ hội gặp lại An Nhiên, cũng có cơ hội gặp
được cháu ngoại của mình. Pha thuốc xong bà đem vào phòng, ngồi xuống
bên cạnh An Nhiên, nâng đầu cô dậy dựa vào người mình rồi cưỡng ép đút
cho cô từng thìa thuốc. Cho cô uống thuốc xong bà vẫn đắp một chiếc khăn lạnh lên trán cô. Khi chạm vào người con gái, bà cảm thấy cô đã gầy đi
khá nhiều so với trước đây. Dáng người cô vốn đã nhỏ, chuyện gầy đi cũng không khó nhận ra. Bà đi đến bên chiếc rèm rồi hé ra một tí để lấy chút ánh sáng. Chiếc bàn làm việc của cô cũng rất bừa bộn, rất nhiều tài
liệu, còn có vài gói cà phê đang để trên đó. Bà nhìn đống đấy mà không
khỏi xót xa. Con gái bà lại phải sống khổ cực thế này ư? Lúc Phong Hi
gọi điện bà cũng rất bất ngờ, không tin những lời cô bé nói. Nhưng giờ
bà cảm thấy hối hận. Hối hận vì tại sao trước kia lại giận cô. Hối hận
tại sao bà lại không quan tâm cô trong nhiều năm như vậy. Rất nhiều điều khiến bà hối hận. 6 nam qua bà vẫn luôn muốn gọi điện cho cô, nhưng
nhìn dãy số rồi bà lại thôi, bà không dám gọi. Bà cũng rất muốn đến Diệp gia để thăm cô, nhưng vì lòng tự trọng của một nhà giáo nên bà lại
không đến. Nhưng 6 năm qua, mỗi lần có ngày lễ gì An Nhiên đều gửi quà
về cho gia đình. Cô sẽ âm thầm đặt quà ở trước cửa nhà vào buổi tối. Cô
vẫn luôn nhớ những ngày quan trọng của gia đình. Chỉ là cô biết ba mẹ
đều đang giận, nên cô không dám gọi điện, cũng không dám đến nhà, chỉ có thể âm thầm quan tâm. Nghĩ đến đây nước mắt bà Hạ lăn dài…
Công
ty hôm nay thiếu đi An Nhiên nên công việc rất nhiều, chỉ mình chuyện
phê duyệt văn kiện thôi đã khiến Tinh Vũ rất đau đầu mỏi tay. Ngửa người ra sau, anh lại âm thầm cảm thán, công việc nhiều như vậy mà An Nhiên
lại luôn làm một mình, thậm chí còn chẳng than vãn với ai một câu. Cô
thât sự rất kiên cường. Đang suy nghĩ thì Tiểu Dĩnh đi vào
– Anh Tinh Vũ, hôm nay anh không đến buổi họp báo của Tịch Thị sao? Dù sao bên đó cũng là đối tác của chúng ta mà.
Bây giờ Tinh Vũ mới chợt nhớ đến buổi họp báo đó, nhưng anh cũng không có nhu cầu quan tâm thêm
– Anh quên mất đấy, nhưng mà cứ kệ đi, chuyện Tịch tiểu thư đó làm cũng
không liên quan đến anh. Hôm nay An Nhiên nghỉ ốm nên rất nhiều việc cần anh xử lý.
– An Nhiên ốm sao? Chẳng trách sáng nay lúc 5 giờ
Phong Hi có gọi cho em, nhưng em không nghe máy. Hiện giờ cậu ấy sao rồi anh? – Tiểu Dĩnh lo lắng.
– Nghe Phong Hi nói là cô ấy sốt cao cả đêm, nhưng giờ có bà ngoại đến chăm sóc rồi.
Tiểu Dĩnh ngạc nhiên
– Bác gái đến thật sao? Vậy thì tốt quá rồi. Cũng may là bác ấy chịu đến. À đúng rồi, hôm nay An Nhiên nghỉ nên để em xử lý nốt số văn kiện của
cậu ấy đi, giờ em cũng đang rảnh lắm.
– Vậy em lấy đi.
Tinh Vũ chỉ vào tập tài liệu dày cộm ở bên phải bàn. Đó đều là tài liệu đang xử lý dở được anh lấy từ phòng làm việc của An Nhiên sang. Tiểu Dĩnh
lấy một nửa phần nhiều rồi chào tạm biệt. Tinh Vũ cười, anh đúng là
thiên vị Tiểu Dĩnh quá rồi. Công việc của cô rất nhẹ nhàng, vậy nên cô
cũng rất rảnh rỗi, nhưng lương vẫn cao hơn người khác một chút. Đây đúng là thiên vị quá đà.
Tịch Uyên vẫn đang mở họp báo để thanh minh
cho bản thân mình, cũng hy vọng là kéo được giá cổ phiếu của Tịch Thị
trở lại như cũ. Rất nhiều những phóng viên của các tờ báo nổi tiếng đến, ai cũng mong có thể lấy được tin sốt dẻo. Dưới ánh đèn flash cứ nhấp
nháy bên dưới, Tịch Uyên cùng Tịch lão gia đứng trước chiếc mic được
chuẩn bị sẵn để bắt đầu thanh minh cho bản thân mình. Các phóng viên ào
ào đặt câu hỏi– Xin hỏi Tịch tiểu thư, việc cô có qua lại
với người đàn ông đó có phải là ghi nhớ chuyện 6 năm trước với vị hôn
phu của cô là Diệp thiếu không? – Mục đích của cô là " có qua có lại"
sao? – Chúng tôi nghe nói Diệp thiếu có con riêng?
…
Rất nhiều câu hỏi được đặt ra khiến Tịch Uyên bối rối. Mặc dù đã chuẩn bị
tốt tinh thần nhưng một loạt câu hỏi như vậy cũng khó mà giải thích được hết.
Diệp Ân Tuấn ngồi xem buổi họp báo qua màn hình máy tính, anh nở nụ cười khó hiểu…