Diệp Ân Tuấn vẫn tiếp tục uống cho đến khi say mèm, đã nhiều lần ông chủ can ngăn nhưng anh vẫn nhất quyết uống. Đến khi không thể đi được nữa
ông chủ mới gọi cho Kim Lăng. Hiện giờ đã là 11 giờ đêm, Kim Lăng bị làm tỉnh giấc bởi điện thoại, anh ta cau có với ông chủ quán bar, giọng uể
oải
– Ông chủ, bây giờ cũng là nửa đêm rồi, ông cũng nên cho người ta nghỉ ngơi chứ.
– Kim Lăng, làm phiền cậu đến đón sếp cậu. Sếp cậu tương tư người ta uống đến say mèm nhưng vẫn nhất quyết không ở lại chỗ tôi, tôi cũng hết
cách. Đến đây mau lên đi, nếu không sếp cậu tự lái xe về ngay bây giờ
đấy.
– Sếp tôi còn biết tương tư người ta sao? Ông đừng nói
điêu để gạt tôi. Được rồi, đợi tôi một lát, tôi sẽ đến ngay. Đừng để sếp tôi xảy ra chuyện đấy nhé.
– Tôi biết rồi, mau lên đấy. – Ông chủ tắt máy.
Kim Lăng uể oải đi xuống giường còn tranh thủ ngáp rồi vươn vai một cái,
sếp anh thật phiền phức. Khoảng 15_20 phút sau Kim Lăng có mặt ở quán
bar, ông chủ vẫn đang đỡ Diệp Ân Tuấn khỏi ngã xuống nền sàn lạnh. Kim
Lăng thở dài một cái rồi bước đến đỡ lấy sếp mình
– Cảm ơn ông chủ, hôm sau có dịp sẽ uống với ông vài ly. Nhưng sao sếp tôi lại uống say vậy, ông nói rõ chút đi.
– Sếp cậu có người trong lòng rồi, là đang tương tư người ta. Nhưng có vẻ cô gái đó không để ý đến cậu ấy cho lắm.
– Thì ra là như vậy. Được rồi, tôi đi đây, tạm biệt.
– Đi đi, đi đi.
Ông chủ vẫy tay bảo cậu ta rời đi, còn mình thì thở dài một hơi. Cuối cùng
vị tổ tông này cũng bình an rời đi. Đã nửa đêm rồi nhưng quán bar này
vẫn rất náo nhiệt. Gác lại sự náo nhiệt đó ông chủ cũng lên chiếc xe
sang ra về.
Kim Lăng đưa Diệp Ân Tuấn về đến nhà đã là 12 giờ đêm, cả căn biệt thự to
lớn tối om, mọi người đã đi ngủ cả. Anh ta vốn định sẽ đưa sếp lên phòng rồi đi luôn, không ngờ vừa mới dìu sếp vào đến phòng khách thì gặp Tịch Uyên đang ngồi ở phòng khách, nghe tiếng động nên cô ta quay đầu lại
nhìn. Kim Lăng cũng không thất lễ
– Tịch tiểu thư. Khuya như thế này cô vẫn còn thức sao?
– Ân Tuấn, anh ấy sao lại uống say như vậy?
Cô ta đi về phía Kim Lăng, xem xét Diệp Ân Tuấn một chút. Kim Lăng cũng
không thể nói là sếp anh tương tư người ta mới uống say như vậy nên đành bịa ra một lý do
– Không giấu gì Tịch tiểu thư, hôm nay Diệp
tổng đi gặp đối tác nhưng uống quá chén nên mới vậy. Tôi xin phép đưa
anh ấy lên phòng.
Tịch Uyên đương nhiên là có chút nghi ngờ.
Diệp Ân Tuấn chưa bao giờ uống say như vậy với đối tác, trên người lại
còn thoang thoảng mùi nước hoa phụ nữ. Tịch Uyên nhăn mặt lại một chút
rồi đưa tay đỡ lấy Diệp Ân Tuấn
– Để tôi đưa anh ấy lên, cậu về nhà nghỉ ngơi đi.
– Cô thật sự có thể sao? Tôi thấy vẫn nên để tôi tự đưa sếp lên, không cần phiền Tịch tiểu thư.
– Tôi làm được, cậu cứ về đi.
Thấy không nói được nên Kim Lăng đành để Tịch Uyên đưa Diệp Ân Tuấn về
phòng. Anh ta nhìn theo Tịch Uyên dìu sếp lên cầu thang bằng ánh mắt
không yên tâm, nhưng dù sao cũng không thể ở lại lâu nên đành phó mặc
rời đi.
Trong lúc lái xe trở về, anh ta có suy nghĩ đôi chút về
lời của ông chủ quán bar. Sếp anh vậy mà lại đang tương tư một người
sao? Người đó còn khiến cho sếp khổ tâm uống say như vậy? Thật là khó
tin, nhưng mà biểu hiện của Diệp Ân Tuấn dạo này cũng rất lạ, rất thất
thường, còn rất quan tâm đến con gái.Nghĩ đi nghĩ lại, liên kết lại mọi
sự việc, chẳng lẽ sếp anh lại thật sự yêu Hạ An Nhiên rồi?! Càng nghĩ
càng thấy hợp lý. Nhưng sếp cũng quá đen đủi rồi, nhận ra tình cảm lúc
người ta đã quay lưng bỏ đi, còn nhất quyết ly hôn như vậy. Có không giữ mất lại đi tìm. Đúng là sống bao nhiêu năm trên đời, thấy sếp mình biết yêu cũng mãn nguyện rồi. Làm thư kí bao năm cho Diệp Ân Tuấn đương
nhiên Kim Lăng hiểu rất rõ tính cách của sếp mình. Anh ta chỉ thầm cầu
nguyện cho sếp thuận buồm xuôi gió đón được vợ về, cũng cầu cho mình sớm gặp tình yêu đích thực.