Này thì gọi không sai. Rõ ràng trước mắt hắn chỉ có một con thỏ thôi.
Một con thỏ nhỏ hơn những con thỏ hắn từng thấy trong vườn bách thú. Cái
tai thật nhỏ, không rẻ ra hai bên mà dính một chỗ như thế thú nhồi bông, dựng lên như một cái nơ xinh xắn. Thân hình nó cũng nhỏ một tay hắn là
có thể nhấc nó lên gọn gàng đặt trong lòng bàn tay mà nâng niu đang cuộn tròn lại trong ổ chăn, ở cái nơi vài giây trước còn nằm một con thỏ
lớn. Bốn cái chân còn đang làm ra hành động hắn quen thuộc là ôm cái
bụng nhỏ của mình. Cử chỉ đáng yêu như vậy lọt vào mắt con sói to chính
là khiến tim hắn nhũn thành một bãi bùn.
Nhưng lúc này hắn nào có tâm tình quan tâm cái đó.
"Con thỏ..."
"Fu..."
Đáp lại tiếng gọi của hắn là âm thanh thật nhỏ bé đáng thương của con thỏ.
Đôi mắt nó vẫn nhắm nghiền, đuôi mắt còn đỏ hồng thấy rõ. Rèn mi thì lấp lánh ánh nước bởi vì trước đó đã khóc quá nhiều.
Nó giật giật một cái chân, run run một cái tai, đuôi nhỏ cũng thun thun,
mềm người nằm bẹp trên giường. Màu lông được thừa hưởng từ người ba
trắng tinh không chút tạp chất, chỉ có nệm thịt là màu hồng xinh xắn
đáng yêu.
Con sói to chỉ thấy
toàn thân như mềm hẳn đi theo từng cử chỉ của con thỏ kia. Động tác chạm vào nó cũng thật không có tí lực nào.
Hắn có thể khẳng định đây là con thỏ của hắn không sai.
Nhưng mà...
Mặc dù trước đây hắn luôn nói muốn xem nguyên hình của cậu nhưng đó chỉ là
nói đùa thôi. Từ thời điểm được sinh ra nhân loại sau khi được kết hợp
với gen động vật vẫn là dùng hình thái con người để xuất hiện trên thế
giới này. Khoảng khắc chúng nó để lộ gen của mình là vào thời điểm được
một tháng tuổi. Và đó cũng là lần đầu tiên cũng như cuối cùng. Sau đó
chúng sẽ biến lại thành bộ dáng của nhân loại nhưng trên người vẫn giữ
lại tiêu chí của gen, rồi dùng hình dạng đó tồn tại đến khi già chết.
Thế mà lúc này con thỏ lại biến về... Ừ thì kích cỡ này lớn hơn dáng vẻ lúc một tháng tuổi của nó rồi nhưng vẫn thật nhỏ bé đáng thương. Hoắc Mạt
đã có dịp nhìn thấy hình ảnh của nó lúc đến Bạch gia ra mắt, nhưng vẫn
không nhịn được lần nữa khiến nội tâm hắn lan tràn toàn là nước ấm.
Chỉ là mặc cho tâm hoa nộ phóng, hắn đương nhiên lo lắng cho tình huống của con thỏ hơn.
Cho nên hắn động cũng không dám động, chỉ dám lấy chăn quấn một vòng quanh
nó, giống như đắp chăn, thấy nó fu fu thả lỏng toàn thân muốn ngủ mà
nhũn cả tim vừa vội vàng lật danh bạ lên đi tìm cha vợ.
Lúc này thời gian còn sớm, nhìn đến nhìn đi mặt trời chỉ mới hé ra một chút mà thôi. Thời điểm này ai cũng còn ở trong chăn ấm nệm êm nướng thêm
một chút rồi mới dậy đi làm. Bạch Liêm cũng vậy.
Nhưng thân là một bác sĩ, thời điểm có tình huống khẩn cấp được người triệu
tập vào giờ thiên cũng không ít nên thiết bị tinh tế của hắn luôn để ở
chế độ hoạt động. Chính vì vậy lúc Hoắc Mạt gọi tới hắn liền giật mình
tỉnh lại. Hắn trước tiên nhìn người bên gối có bị đánh thức không, sau
đó mới đưa mắt nhìn thông tin liên lạc hiện lên trên màn hình thiết bị.
Lúc thấy tên người gọi tới hắn khựng lại một giây rồi nhanh tay nhanh
chân xuống giường rời khỏi phòng.
Thời điểm này gọi cho hắn, không thể là vô duyên vô cớ được.
Hắn nghĩ như vậy, nhưng thời điểm nhìn đứa con được phủng trong chăn hắn vẫn bị dọa đứng hình.
"Cha?"
Hoắc Mạt cũng cuống lắm nhưng thời điểm lên tiếng vẫn thật nhỏ giọng, sợ
đánh thức con thỏ đang được hai tay hắn vây lại. Hoắc đại tổng tài lúc
này dáng vẻ đặc biệt khôi hài. Một nửa thân hình quỳ dưới đất, chỉ có
nửa trên ở trên giường, tóc tai bù xù, hai cánh tay dài vây con thỏ ở
giữa, phía trước là màn hình tinh tế đang kết nối với cha vợ. Bên kia
Bạch Liêm có thể nhìn thấy khuôn mặt sốt ruột của hắn cùng đứa con nhỏ
của mình, biểu tình cũng một lời khó nói hết.
Hoắc Mạt thật là gấp đến xoay vòng mà cha vợ cứ im lặng làm hắn cũng hoảng theo.
"Nó như vậy bao lâu rồi?"
Bạch Liêm im lặng thanh thanh cổ họng rồi mới thốt ra được một câu này. Hắn
cũng không tự giác được mà nhẹ giọng xuống. Mặc cho Hoắc Mạt không nói
nhưng hắn vẫn có thể nhận ra đứa con của mình. Quan trọng là đứa con rễ
mới rước về này sẽ không dưng mới sáng sớm đã ôm một con thỏ dị chủng ra đùa hắn được đúng không.
"Mới đây thôi."
Hoắc Mạt nhanh nhẹn che giấu đi nguyên nhân dẫn đến tình huống này mà ngắn
gọn đáp lời cha vợ. Thật ra chính hắn cũng không rõ nguyên nhân, nhưng
trực giác nói cho hắn biết lý do có lẽ là bởi trận làm tình điên cuồng
đêm qua của hắn và con thỏ.
Nhưng Bạch Liêm là hạng gì, cho dù hắn không đoán được toàn bộ thì cũng đoán
được một nửa. Lý do con thỏ của hắn tiến hóa còn không phải do thằng
nhãi ranh này sao.
Giấu giấu cái móc xì!
Chỉ là việc quan trọng hiện tại là kiểm tra tình trạng của đứa con. Cho nên hắn nói: "Mang nó đến bệnh viện. Quấn nó kỹ một chút."
Cho dù hắn không nhắc thì Hoắc Mạt cũng tự biết phải làm sao thôi. Cho nên hai người cứ thế đạt thành quyết định bước đầu.
Bạch Liêm tắt máy đến bệnh viện.
Hoắc Mạt đắn đo ba giây rồi cẩn thận ôm con thỏ lên như ôm vật quý. Thời
điểm chạm vào thân hình mềm nhũn của nó hắn cũng muốn nhũn theo. Cẩn
thận đưa nó lên trước mặt trân quý hôn một cái, hắn mới ôm lấy nó đi tìm đồ bọc lại.
Vốn định cho nó
vào khăn lông mềm mại, nhưng con thỏ dù mắt nhắm chặt miệng vẫn fu fu,
rõ ràng là ngủ không an ổn làm hắn sợ muốn chết. Sau đó hắn thử mấy lần
mới hiểu là nó bất an do không có ngửi được mùi của mình. Khăn lông tuy
mềm nhưng mùi vị lại không đủ. Tim hắn bị lấy lòng đến rối tinh rối mù
vừa dùng một chiếc áo sơ mi mềm mại nhất của bản thân bọc nó một vòng
rồi mới quấn thêm khăn lông. Lúc này con thỏ mới chịu an phận thổi cái
bong bóng ngủ ngon lành.
Cưng chết mất.
Nhưng ít ra nhìn nó sinh động như vậy hắn cũng đỡ lo đi một chút.
Biết nhận ra hắn, vậy là tốt rồi.
Đợi xử lý cho con thỏ xong hắn mới chỉnh chu cho mình, nhưng chỉ qua loa,
chỉ cần có thể ra ngoài gặp người liền mang con thỏ đi. Đến râu cũng
không thèm cạo, tóc cũng chỉ vuốt vài cái cho đỡ rối rồi thôi.
Hắn đi vội vàng lặng lẽ chẳng ai biết gì. Lúc Thôi quản gia rón rén trở về
còn tưởng là thiếu gia thiếu phu nhân của mình đang ở trong phòng, nào
có biết trong nhà đã sớm chẳng còn ai.
Hoắc Mạt không có gọi tài xế mà tự mình lái xe bay đi.
Đúng vậy, là xe bay.
Bởi vì đủ êm dịu, không cần lái. Hắn có thể toàn tâm toàn ý nhìn con thỏ.
Con thỏ được hắn ôm thì theo bản thân nhúc nhích thân hình đang bị vây
trong khăn áo, ý đồ muốn lại gần hắn. Hoắc Mạt nhận ra được nhưng lại
không muốn để lộ nó ra ngoài, liền hé một phần ra rồi đưa nó đến hõm cổ
của mình, để bộ lông mềm mại của nó dán lên da thịt, nghe nó kêu fu fu
thỏa mãn mà tâm cũng phồng lên theo.
Chết mất thôi.
Rốt cuộc tới rồi bệnh viện. Thời điểm còn sớm trong bệnh viện người hoạt
động cũng không nhiều. Nhưng Hoắc Mạt vừa xuống xe đã thấy cha vợ đứng ở ngoài cửa bệnh viện đợi mình. Trên người hắn mặc áo blue trắng, cũng
không biết đã đứng được bao lâu, đã vào trong chưa.
Lúc nhìn thấy hắn ôm một bọc khăn lông xuống cũng không bắt chuyện mà im
lặng đi trước dẫn đường hắn đi vào sâu vào bên trong bệnh viện.