Hoắc Mạt dùng mu bàn tay sạch sẽ gõ vào trán con thỏ nhỏ một cái khiến cậu vô thức ngã đầu vừa nheo lại đôi mắt. Đợi một hồi nó lại mở ra tròn xoe nhìn hắn, hắn mới nói tiếp: "Tôi muốn thì tôi nghỉ, chẳng phải vì ai hay tại ai."
"Nếu không phải không thể mang em bên cạnh suốt ngày, có lẽ đến đi làm tôi cũng muốn mang em theo."
Bạch Kỷ bị hắn nói đến ngượng ngùng, dù trong lòng vui vui.
Nhưng cậu cũng không có thuận theo tâm ý của con sói. Không phải cậu không
muốn ở bên cạnh hắn, nhưng thứ nhất là do cậu không muốn bỏ lở công việc kia, thứ hai cậu cảm thấy cứ bám dính lấy nhau suốt như vậy sẽ đâm ra
nhàn chán, kiểu như nhìn nhiều cũng sẽ ngán ấy. Cậu thì không sợ đâu,
cậu chỉ sợ người đàn ông chán. Cậu cũng không muốn sống dựa vào hắn. Cậu có thể đi làm kiếm tiền. Không phải người ta nói, có một chút xa cách
mới càng mặn nồng đi. Mặc dù hai cha cậu vẫn luôn dính nhau như sam. Cha cậu đi làm ba ba cũng muốn đi theo. Nếu không phải vì chăm cậu, ba ba
là sẽ thành cái túi hình con chuột đeo trên người cha. Cho nên sau khi
trưởng thành Bạch Kỷ mới quyết định chuyển ra ngoài sống, cho hai cha có không gian riêng, sau đó còn có thể cho cậu anh em nữa.
Hoắc Mạt cũng không phải muốn cưỡng ép cậu cái gì, cho nên hai người nói tới đó rồi thôi. Ai nấy đều ăn ý mà ngừng lại đề tài.
"Đợi tôi làm xong công việc, mai sẽ đưa em về Hoắc gia gặp cha mẹ tôi."
Ăn cơm xong hai người ngồi trên ghế tiêu thực vừa tỉ tê nói chuyện. Hoắc
Mạt theo thói quen vừa dưỡng ra được ôm con thỏ lên đùi mà sờ chỗ này,
nắn chỗ kia.
"Ừm..."
Con thỏ nhu thuận đáp lại. Cậu không
để ý hắn thân mật, cũng có thể là đã quen mà ghé ở trên cổ hắn tự nhiên
ngã đầu dựa vào, mười phần mềm mại.
"Còn hai cha em thì sao?"
Dù gì hắn cũng phải đi gặp phụ huynh con thỏ đàng hoàng chứ.
"Họ đang đi du lịch ở hành tinh Mộc. Đợi họ về em sẽ đưa anh đi gặp họ."
Hoắc Mạt gật gù. Con thỏ đã nói vậy rồi, hắn đương nhiên sẽ không có ý kiến.
Nhưng cả hai đều không biết buổi chiều hôm đó hai cha của Bạch Kỷ đã về đến
đế đô. Chỉ là hai người không tiếng động cùng cha mẹ Hoắc có một cuộc
gặp mặt chính thức, bí mật bàn chuyện hôn sự của hai đứa con một cách
nhanh chóng, tốc độ còn hơn tên lửa.
Cứ nghĩ ba nhỏ của Bạch Kỷ
là một người mềm mại, nhút nhát, đợi gặp rồi mẹ Hoắc mới biết mình nghĩ
lầm. Hay có lẽ bởi vì liên quan đến đứa con mình yêu thương nên Kỷ Chiêu đã đem giấu đi cái bản tính vốn ăn sâu vào máu thịt kia mà nghiêm túc
đề cao tinh thần nhằm tranh thủ được nhiều lợi ích hơn về cho con mình.
Thật ra đối mặt với mẹ Hoắc cũng không có khó khăn như vậy.
Vốn dĩ miêu loại và thử loại là thiên địch của nhau. Ở trong tự nhiên chúng nhìn thấy nhau chỉ có ngươi rượt ta chạy, hài hòa ngồi chung là không
có khả năng rồi. Nhưng dù gì họ vẫn là con người, khi đối phương tỏ ra
hữu hảo, người còn lại cũng sẽ nương theo đó mà hành xử. Miêu loại bản
tính lười biếng, cũng không đáng sợ như những loại dã thú trong tự nhiên khác, còn là động vật nuôi trong nhà, dã tính đương nhiên ít hơn. Kỷ
Chiêu đối mặt với mẹ Hoắc thật sự không tính là khó.
"Hai vị có ý kiến gì về hôn sự của hai đứa nhỏ không? Có thể nói ra chúng ta cùng xem xét."
Thành ý mười phần, thái độ nhún nhường.
Kỷ Chiêu cùng chồng mình nhìn nhau một cái rồi do hắn đứng ra nhìn mẹ Hoắc nói: "Chúng tôi không có yêu cầu gì cho hôn lễ, tùy bên đó định liệu.
Cần chúng tôi phối hợp thì cứ nói. Chúng tôi chỉ có một yêu cầu, đó là
con trai các vị không thể có người nào khác ngoài con chúng tôi. Nếu các vị vi phạm thì phải bồi thường cho nó một nửa tài sản Hoắc gia, đồng
thời ly hôn, đường ai nấy đi."
Trước là hạ thấp, sau là nâng cao
thái độ. Yêu cầu của Kỷ Chiêu quả thật khiến cha mẹ Hoắc bất ngờ, có cảm giác không kịp trở tay. Nhưng lại không đến mức không thể chấp nhận.
Mẹ Hoắc so với cha Hoắc tỉnh táo lại sớm hơn. Bà cũng không thương lương
với chồng trước mà híp mắt nhìn ba Kỷ cười nói: "Xét về mọi mặt, khả
năng đó có thể xảy ra là không cao. Nhưng bên sui đã nói vậy thì cứ vậy
đi, coi như cho hai vị một cái định hải thần châm."
Người ta thoải mái tỏ vẻ không để ý, quả thật là đủ thành tâm.
Cha Hoắc không nói gì, chỉ ngồi yên ở đó uống trà, xem như là một loại bày
tỏ thái độ. Hai người Kỷ Chiêu trong lòng bất giác thở ra một hơi.
Sau khi đôi bên đã nhất trí điều kiện xong thì cũng không có vì vậy mà có
chút không vui hay gò bó gì. Nhưng chỉ có hai "nữ quyến" ngồi bàn chuyện hôn sự với nhau rôm rả. Nào là tổ chức ở đâu, mời khách thế nào, thời
gian, rồi tuần trăng mật... Búa xua. Còn hai vị nam quyến thì toàn nói
chuyện ngoài lề, chuyện chỉ có cánh đàn ông mới nói. Mặc dù hai người
hai lĩnh vực khác nhau nhưng trông cũng khá là hài hòa. Cha Hoắc cũng có cái nhìn khác hẳn về cha Bạch, cảm thấy không thể nhìn bề ngoài mà bắt
hình dong được, rất dễ bị vả mặt.
Bên này họ như vậy, ở một nơi khác lại không sóng yên biển lặng như thế. Thậm chí có thể xem là sóng ngầm mãnh liệt.
Phương Hoài thân là một người mang gen thỏ, bản tính nhút nhát khỏi nói. Nhưng bên trong sự nhút nhát hắn còn có một viên tâm muốn tỏa sáng. Bởi vì
hoàn cảnh gia đình không được tốt như người ta.
Phương Hoài tính
ra chỉ là con cháu của một chi nhánh phụ trong Phương gia. Trước nay đều chưa từng nổi bật vì trên người thừa hưởng gen của mẹ mà không phải của người cha họ Phương. Bỗng nhiên có một ngày người cha luôn lạnh nhạt
với mình lại trở nên nhiệt tình, khiến hắn thụ sủng nhược kinh, lại
không dám hưởng. Từ lúc cha hắn nuôi tình nhân ở bên ngoài, còn đem con
riêng về hưởng hết nuông chiều, hắn đã chẳng còn ý nghĩ gì với người cha này nữa. Nhưng chắc gì trong tâm hắn không có một viên tâm muốn được
hưởng sự ấm áp của cha chứ.
Cho nên khi cha hắn rót mật bên tai
hắn, hắn vẫn nghe. Lại vì những lời cha hắn nói, trong lòng hắn nổi lên
một mạt tranh đấu cho cuộc đời của mình.
Hoắc gia - Hoắc Mạt cái
người này hắn biết, cũng rất ngưỡng vọng. Mặc dù hắn biết hiện tại còn
thua xa hiện thực hắn và Phương gia mộng tưởng tới, thế nhưng đã có một
cơ hội có được tất cả những gì mình muốn, hắn đương nhiên là gắng sức mà làm.