Cậu cũng biết nguyên nhân do đâu, nhưng lần đầu tiên đụng trúng chuyện thế
này, cậu hoang mang lại không thể đơn giản bỏ qua nó không bận tâm đến.
Rõ ràng cậu chỉ mới cảm nhận được một chút quá trình yêu đương thôi, sao chưa gì đã để cậu nhận ra nó có thể sẽ không có kết cục tốt, làm sao
cậu có thể bình thản.
Cậu biết, nguyên nhân có lẽ không chỉ là vì vậy...
Cậu luyến tiếc người đàn ông kia…
Nếu không phải như vậy thì sao cậu có thể phiền muộn. Cậu có thể dứt khoát
chấm dứt với hắn, chưa có tình cảm thì không sợ không bỏ được. Cậu biết
bản thân chưa tính là có tình cảm gì sâu nặng với người đàn ông kia,
nhưng cậu lại biết trái tim mình đã rung động rồi. Bỗng nhiên phải tự
mình quyết định bóp chết nó, Bạch Kỷ cảm thấy trong lòng khó thở vô
cùng.
"Cãi nhau với bạn trai sao?"
Lộc Nhung nhìn cậu một
hồi rồi mới cẩn thận dò hỏi. Lúc nhìn thấy chấn động thật nhỏ trong đáy
mắt cậu, Lộc Nhung không khỏi thở dài. Nếu được, hắn mới không hi vọng
nguyên nhân là chuyện này.
"Không thì buổi chiều cậu xin nghỉ, trở về đi. Cho dù là làm cái gì, hay chỉ ngủ một giấc điều chỉnh lại cảm
xúc thì vẫn tốt hơn giữ trạng thái này tiếp tục làm việc."
Thấy cậu không muốn nói, Lộc Nhung cho cậu gợi ý chính xác nhất lúc này chứ không hỏi nữa.
Bạch Kỷ biết hắn nói không sai, cho nên cậu nghe lời hắn, xin nghỉ buổi
chiều rồi rời khỏi Dục Anh Nhi. Lắm lúc cậu cảm thấy nếu Lộc Nhung có
thể tùy hứng hơn, ở lúc này chịu gặng hỏi nhiều hơn, có lẽ cậu sẽ nói
đi. Ít nhất có người cho cậu chia sẻ cậu cũng sẽ thấy tốt hơn. Nhưng hắn lại tôn trọng cảm giác của cậu… Cũng có lẽ là do mối quan hệ của họ còn chưa thân thiết đến mức đó.
Cuối cùng Bạch Kỷ vẫn là chào tạm biệt hắn rồi ra về.
Chỉ là thời điểm đứng trước cổng Dục Anh Nhi, Bạch Kỷ lại không biết bản
thân phải đi nơi nào. Cảm giác cô đơn lạc lỏng bỗng chốc bao phủ toàn
thân cậu. Nhà trọ của cậu đã bị người đàn ông trả lại, cậu cũng không
thể trở về nhà của hắn... Mặc kệ cái nắng gây gắt của buổi trưa phủ khắp toàn thân, Bạch Kỷ bất giác cảm thấy tủi thân. Đôi mắt cậu ửng đỏ lên,
đôi tai mềm mại cũng rũ xuống, thiếu sức sống. Cậu nhớ nhà, nhớ hai
cha...
Nhớ nhà… Nhớ nhà thì về thôi.
Giang Hoài làm thư ký cho Hoắc Mạt không phải một năm hai năm mà
đã làm được tám năm rồi. Tám năm, từ cái thời mà Hoặc Mạt mới ngồi lên
cái chức tổng giám đốc kia đến nay. Là người thừa kế Hoắc gia, việc Hoắc Mạt ngồi lên vị trí này là chuyện đương nhiên, lại càng thêm suôn sẻ,
không ai dám phản đối hay có lời ong tiếng ve. Lại thêm năng lực của
chính hắn, người ta kính nể hắn, cũng sợ hắn. Dù vậy, Hoắc Mạt vẫn không phải là một ông chủ tính khí thất thường. Hắn làm việc cùng đối nhân xử thế cực kỳ có nguyên tắc. Mặc cho cái nguyên tắc kia quá hố người, cũng không phải ai cũng chịu được.
Nhưng từ thời điểm buổi sáng lúc
bước vào phòng tổng giám đốc Giang Hoài đã cảm thấy Hoắc Mạt tâm trạng
có phần không tốt rồi. Đừng hỏi hắn tại sao hắn biết. Đây chính là kỹ
năng hắn lĩnh hội được trong tám năm làm việc cùng Hoắc Mạt, cũng giúp
hắn có thể thành công ở lại bên người đối phương lâu như vậy. Hắn hiện
tại chỉ cần nhìn biểu tình của đối phương là có thể đoán được ông chủ
của mình đang vui hay không vui liền. Nhưng Giang Hoài lại không dám
hỏi.
Mà nguyên nhân khiến Hoắc tổng của chúng ta khó chịu không ngoại lệ quả thật là bởi vì thái độ của Bạch Kỷ vào buổi sáng.
Người như hắn không thể nào không nhận ra tâm tình của con thỏ nhỏ sau một
đêm bỗng trở nên khác thường được. Nhưng hắn không hiểu. Không phải buổi tối còn rất tốt sao, cớ gì buổi sáng lại có chuyện? Mặc dù Bạch Kỷ đã
rất cố gắng tỏ ra bình thường nhưng nó ở trước mặt Hoắc Mạt lại quá vụn
về, nhìn một cái là nhận ra được ngay. Chỉ là cho đến lúc hắn đưa người
đi làm hắn vẫn không hiểu rõ. Hắn không hỏi cậu, lại trở nên cáu kỉnh cứ như ai thiếu nợ hắn mười năm không chịu trả.
Có lẽ là do hắn luôn đứng ở vị trí cao hơn, nhân sinh hoàn mỹ lại chưa từng phải đi nhìn mặt đoán ý ai. Cho nên trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên cư xử
thế nào với một con thỏ đang hoảng loạn lại vô cớ bài xích hắn.
Đúng vậy, cậu bài xích hắn. Mặc dù đó chỉ là sự bài xích từ bên trong, bên
ngoài cậu vẫn cho hắn sờ hắn ôm, thế nhưng cảm xúc của cậu không giống
như mấy hôm trước, ngượng ngùng lại e lệ từng chút một tiếp nhận hắn.
Hắn thích là một con thỏ hay xấu hổ, thẹn thùng chứ không phải như một
con rối.
"Hoắc tổng, điện thoại của phu nhân."
Nhìn thông
tin người gọi hiện lên trên màn hình, Giang Hoài dù rất sợ chết nhưng
vẫn không thể không lên tiếng đánh thức người đàn ông đang phát ra khí
lạnh đầy trời, mỗi cái lông trên người đều dựng đứng kia.