Cũng chẳng phải ai cũng giống như Hoắc đại tổng tài lãnh tình từ bé, còn
phải nhờ vào độ tương thích mới ưu ái người ta. Nói ra thật mất mặt.
Nhưng khó nói người như hắn mới sẽ không hoa tâm, nơi nơi để lại hạt
giống của chính mình.
Cho nên
sau khi họ nhìn xuyên qua bề ngoài, nhìn thấu bản chất tư bản của người
đàn ông đẹp trai kia thì nhiều người đều đợi xem phản ứng của hai người
họ lúc nhận được báo cáo. Nếu độ tương thích thấp, có khi họ sẽ còn có
cơ hội theo đuổi người đàn ông nhìn vào là biết miếng thịt lớn kia rồi
đúng không.
Nhưng rõ ràng, ngay từ đầu trời đã định kết quả sẽ phải khiến họ thất vọng rồi.
Hoắc Mạt chưa từng có nói đùa bao giờ.
"Chúc mừng hai vị, độ tương thích này thật sự là ngàn năm khó thấy. Nếu các
vị cho phép, cục chúng tôi muốn đem nó công khai, xem như là khích lệ
mọi người hãy tin tưởng vào tương lai có thể tìm được người bạn đời có
độ tương thích cao, để lại hậu đại càng thêm ưu tú. Mà bởi vì hai vị
mang gen thiên địch cho nên ý nghĩa của việc này lại càng thêm lớn.
Nhưng nếu các vị muốn che giấu cũng không sao cả, độ tương thích này vẫn sẽ được ghi vào sử sách của liên bang như một kỳ tích dành cho người
đời sau."
Người của cục quản lý mặt mày thiếu điều muốn nở ra một đóa hoa vừa đưa kết quả cho Bạch Kỷ vừa hớn hở nói.
Vốn dĩ chuyện này họ đã trải qua một lần vào hôm Hoắc Mạt bí mật lạm dụng
quyền lực đi kiểm tra cho hai người rồi, nhưng khi lần nữa được làm lại
họ vẫn là kích động như vậy. Đó là còn chưa nói đến vấn đề gen xung đột
nhau nữa. Bao lâu nay cục quản lý gen vẫn luôn vận động mọi người không
nên để gen làm ảnh hưởng quá trình tìm kiếm bạn đời của mình nhưng hiệu
quả không được lớn lắm. Một lượng lớn gen động vật ăn cỏ không thể tìm
thấy được bạn đời bởi vì sự phân chia giai cấp trong xã hội dựa trên bản chất của gen. Tình huống này liên bang không hề muốn thấy lại không đủ
sức để quản. Nếu chuyện này được công khai thì nhất định có thể mở ra
một chương mới cho lịch sử của nhân loại rồi.
Đến lúc đó hai nhóm ăn thịt và ăn cỏ có thể càng thêm hòa hợp, tương lai
của liên bang sẽ càng thêm rộng mở, thoát khỏi nguy cơ phải đối mặt với
vấn đề tuyệt chủng lần nữa.
"Khi nào chúng tôi kết hôn lại công khai."
Hoắc Mạt nhìn con thỏ nhỏ vẫn đang chăm chú xem xét cẩn thận giấy xác nhận
độ tương thích thì lãnh đạm đứng ra đối đáp với nhân viên cục quản lý
gen. Đương nhiên là hắn không thể nghĩ sâu xa như người của cục, chỉ đơn giản là vì hắn không cảm thấy chuyện này có cái gì để mà phải giấu.
Hiện tại giấu là vì nghĩ cho mối quan hệ vừa mới xác định của họ thôi.
"Được được! Vậy chúng tôi đợi chúc mừng ngày vui của hai vị."
Người của cục đương nhiên là vui không chịu được rồi.
Mà trong lúc họ nói chuyện, rõ ràng đoạn đối thoại của họ đã khiến cả sảnh chờ bùng nổ rồi. Tuy họ rất muốn lại không thể cưỡng ép dò hỏi người ta nói ra phần trăm độ tương thích kia nhưng cũng không ngăn được họ không ngừng bàn tán.
Rốt cuộc thì độ tương thích thế nào mà khiến cho người của cục sinh ra thái độ như vậy? Còn muốn công khai khích lệ? Trên tám mươi ư? Có thể không?
Trong lúc nhất thời cả sảnh đều là tiếng hô hào hỏi thăm cùng không thể tin được.
Bạch Kỷ cũng là ở trong sự xôn xao này được người đàn ông đưa ra bên ngoài.
"Ngài nói… Kết hôn?"
Giọng điệu Bạch Kỷ có phần ngập ngừng, cẩn thận ngẩng đầu nhìn người đàn ông
dò hỏi. Nói thật là cậu có chút theo không kịp tiết tấu của người đàn
ông này, trong lòng có chút loạn.
"Chẳng lẽ em không định kết hôn với tôi?"
Hoắc Mạt còn rất bình tĩnh nhìn cậu hỏi ngược lại.
Bạch Kỷ bị giọng điệu có phần chỉ trích của hắn chọc cho ngẩng ra. Thật lòng mà nói cậu thì vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi chấn động từ trên kết
quả vừa nhận được kia. Dù đã được hắn nói trước cho biết rồi nhưng khi
tận mắt nhìn cái con số cơ hồ là giả dối đó cậu vẫn là khó lòng tin nổi. Sau đó lại nghe người đàn ông nói kết hôn, cho dù cậu đã nói sẽ chấp
nhận hiện thực nhưng vẫn cảm thấy hoang mang vô hạn.
Ai biết trong lúc cậu còn đang bối rối không biết nên nói thế nào để không khiến người ta tổn thương thì...
"Không cần bối rối. Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian trong lúc chuẩn bị
cho hôn lễ. Trong lúc đó em có thể điều chỉnh lại tâm tình của mình."
"..."
Cậu có ý này sao?
Bạch Kỷ mệt mỏi không muốn đi để ý khả năng suy diễn của người này nữa.
Cậu cảm thấy não cậu đơn giản lắm, không theo lại độ phức tạp của con sói
to nào đó. Cậu cũng khờ khạo lắm mới đi nghĩ người này sẽ có cái gì đó
gọi là tủi thân hay tổn thương. Hắn không chơi trò cưỡng ép với cậu là
mừng lắm rồi.
"Giờ em muốn làm gì?"
Hoắc Mạt nhếch môi khi nhìn thấy biểu tình cạn lời của người trước mặt. Hắn
vừa cười vừa đưa tay nhéo nhéo đôi tai nhỏ đang rũ xuống của con thỏ.