Sáng sớm hôm sau, Tuệ Lâm thức dậy đã không nhìn thấy bóng dáng anh đâu, nhìn đồng hồ chỉ mới bảy giờ, định bụng sẽ xuống phòng khách trò chuyện cùng lão thái thái, vừa bước xuống bóng dáng một nam một nữ ngồi thong
thả ở ghế sofa như chờ ai đó.
Cô cuối người lễ phép chào một cái
rồi tính quay đi, giọng nói nghiêm nghị của người đàn ông vang lên.
"Đứng lại, cô tính kiếm ai?"
Cô xoay người lễ phép nói. "Bác trai, con tìm Hạo Vũ ạ."
"Nó đã ra ngoài." Ông đứng lên, đưa tầm mắt quan sát từ trên xuống dưới,
khẽ cười nói. "Một con đàn bà tầm thường, vậy mà cũng làm Hạo Vũ nhà ta
mê muội đến chết. Thật không ra thể thống gì."
Tuệ Lâm lúc đầu
cũng nhượng bộ vì là ba anh, nhưng để mà sĩ nhục cô như vậy thì cô không thể đứng im, Tuệ Lâm nhếch môi, thơ ơ đáp. "Bác trai, tôi có tầm thường cũng không đến bác nói, với lại." Cô ngưng lại, ngó nhìn người phụ nữ
đang vênh váo mặt bên ghế, khinh khỉnh nói. "Thể thống hay không, bác
nhìn qua người bên kia sẽ rõ. Chị gái đây chắc cũng lớn hơn Hạo Vũ vài
tuổi nhỉ!?"
Lục Hạo Thanh tức đến phì khói, nghiến răng nghiến lợi nói. "Con mẹ nó, mày biết mày đang đứng ở đâu không? Con chó cái."
Tuệ Lâm lạnh nhạt, không tiếp lời.
Lục Hạo Thanh bị người ta bỏ qua, tức giận, phi thẳng tới Tuệ Lâm, vung tay tính giáng cho cô một bạt tay dạy dỗ.
Bàn tay ông bị chặn lại ngay trên không, bàn tay già nhăn nheo, sức lực không mạnh nhưng để đánh người chắc chắn sẽ đau rát.
Lục Hạo Thanh nhìn lên cổ tay bị tay cô chặn lại, Tuệ Lâm vung ra, thờ ơ
nói. "Tôi không phải là người mà ông thích làm gì sẽ được như ý ông
muốn. Đừng nói tôi thất lễ, tôi đã nhượng bộ ông hết cở rồi."
Mẹ nó, lần đầu tiên hắn bị một con đàn bà chống đối, còn lên mặt dạy hắn.
Chu Ly đương nhiên không ngồi yên, con cáo già lộ rõ nét mặt, chứng kiến
hình ảnh bị một đứa không ra gì khinh bỉ, còn lên giọng dạy dỗ chồng
mình.
Chu Ly cũng được đà lấn tới, vốn nghĩ con trai hắn đã không có nhà, thì có trời mới cứu được Tuệ Lâm.
Nhưng cô đã sai, sau khi Chu Ly vừa vung chân, giọng nói trong veo, có chút
khàn khàn của bà cụ hơn bảy mươi phát ra, làm ngưng tất cả hoạt động
đang diễn ra tại phòng khách. "Làm loạn cái gì đó?"
Chu Ly vừa
như con cáo, nghe thấy tiếng nói bộ dạng liền biến thành mèo con ngoan
ngoãn, Tuệ Lâm nhìn bộ dạng giả tạo chỉ biết nhếch môi cười khinh bỉ.
Lục Hạo Thanh quay đầu, người phụ nữ trung niên bước ra, đôi chân mày hắn
nhăn nhúm giờ còn nhăn nhúm hơn, giọng oán trách nói. "Mẹ, con điếm này. Không thể làm dâu nhà này được. Con không chấp nhận."
Lục thái thái liếc mắt ghét bỏ nhìn hắn, đi tới đẩy Chu Ly qua một bên, nhẹ giọng hỏi han. "Con có làm sao không? Bà xem chúng nó có làm con bị
thương chỗ nào không!"
Lục Hạo Thanh nhìn màn tình tình bà cháu trước mặt, hận không đá văng Tuệ Lâm ra khỏi Lục gia.
"Mẹ." Hắn gằng giọng.
"Câm miệng." Bà quay sang, nét mặt thay đổi thành ghét bỏ, chỉ thẳng tay vào mặt hắn, nặng nề nói. "Mày còn muốn phá cái Lục gia này thành thế nào
nữa? Mày còn quyền quyết định ở trong cái nhà này sao? Hôm qua cha mày
nói với mày những gì mày quên hết rồi à?"
Bà liên tục dạy dỗ
thằng nghịch tử do chính bà sinh ra, bà buồn lòng vì hắn không những
không giúp được gì mà còn phá gia chi tử.
Lục Hạo Thanh đen mặt, mẹ hắn ngay cả có người ngoài đứng đây cũng không để cho chút sĩ diện nào.
Khốn kiếp! Con đàn bà trước kia cũng như vậy từ khi bước vào Lục gia đã làm xáo chộn kế hoạch của hắn.
Còn con đàn bà trước mặt, bây giờ chưa gã vào, ba mẹ hắn đã bênh vực hết
cở, đến lúc thực sự gã vào chắc đưa đứa cháu dâu này dâng tận mây.
Chu Ly thấy tình hình bất bình, khẽ bênh vực. "Mẹ à, chồng con cũng..."
Lục thái thái quát toáng lên, mặt mày đỏ rực lên. "Cô câm miệng, cô gọi ai
là mẹ? Tôi chỉ có một con dâu, con bé đã không còn. Không ai được phép
gọi."
Lục thái thái chưa từng chấp nhận bất cứ ai khác ngoài mẹ
Hạo Vũ là con dâu, dù tốt hơn hay thế nào cũng không được. Đời bà, chỉ
một đứa con dâu duy nhất, không ai thay thế được!
Chu Ly chưa nói hết câu, đã bị âm thanh lớn tiếng cắt ngang làm cho giật mình, vội khép nép.
Tuệ Lâm đứng bên cạnh Lục thái thái, trong lòng dâng lên sự ấm áp, rất lâu
rồi, chưa có ai hỏi han bênh vực cô như vậy cả! Bà quan tâm Tuệ Lâm bỗng nhớ tới mẹ, nổi chua xót trong lòng bất giác làm hốc mắt lại đỏ lên.
Lục thái thái lớn tuổi, lớn tiếng thêm tức giận có chút khó thở ôm ngực,
Tuệ Lâm vuốt nhẹ lưng bà, giọng nói ngọt ngào phát ra. "Bà bà, con dìu
bà tới ghế ạ. Đừng tức giận, không tốt."
"Được." Lục thái thái có chút đau, nhưng vẫn dịu dàng gật đầu, để cô đưa bà về sofa.