Ngay ngày hôm sau, hắn đã chọn cách rời đi bởi vì trong lòng hắn bây giờ chỉ toàn là toan tính trả thù, hắn đã nói dối rằng sẽ quay lại tìm Tiểu Ly
nhưng thực chất là đã hận gia đình cô đến tận xương tủy, … cái thứ gọi
là tình yêu đối với hắn lúc đó chỉ được xem là rác rưỡi không hơn không
kém…
Hắn yêu Tiểu Ly bao nhiêu
thì bây giờ lại trở nên oán hận bấy nhiêu, những tưởng sẽ có một hạnh
phúc thật đẹp bên cô nhưng sự thật đương nhiên sẽ rất phũ phàng, cuối
cùng là quyết định rời đi…
Ba
năm, khoảng thời gian không hề ngắn cũng không hề dài , hắn vẫn âm thầm
đứng ở trên cao mà quan sát cô, theo dõi từng bước chân của cô gái nhỏ.
Âm thầm mà vùi dập cô, vùi dập gia đình của cô ,không để cô ngóc đầu lên nổi ,bởi thế giới được đồng tiền thao túng tất cả cho nên mọi chuyện
đều quá dễ dàng với hắn…
Cho
đến một ngày, năm cô 18 tuổi hắn đã bắt cóc cô và tất cả mọi chuyện cho
đến ngày hôm nay cũng bắt đầu từ đó. Giờ đây khi nhìn người con gái nhỏ
nhắn trong lòng hắn đã vô cùng hối hận, hối hận về bản thân khi đã hành
hạ cô, hối hận về những lần đã để cô bị tổn thương và đặc biệt là ngay
từ lúc đầu đáng lẽ phải không nên để cô cuốn vào dòng đời nghiệt ngã
này…
-“ Xin lỗi …, thực sự xin lỗi…”
Hắn lẩm bẩm trong miệng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn người con gái trong
lòng mà xúc động, hắn đã để lỡ cô 10 năm, nếu lúc đó hắn lí trí hơn,
liệu bây giờ cô có phải chịu tổn thương , chịu những sự mất mát khó tả.
Nếu lúc đó hắn quyết tâm với tình yêu chân thành liệu bây giờ cô và hắn
có thể sẽ đang hạnh phúc không..! Trái tim hắn quặn lại thắt từng cơn
đau đớn, ánh mắt hỗn độn như sợ hãi về một đoạn tình cảm ngắn ngủi,sương hàn..
Nhẹ hôn lên chiếc trán
nhỏ nhắn, rồi cùng cô gái nhỏ thiếp đi sâu vào trong giấc ngủ, ước rằng
sau tất cả mọi chuyện sẽ không bao giờ có thể làm cho hắn và cô xa nhau
được nữa, sẽ có một tương lai tốt đẹp, và sẽ có một cuộc sống bình yên
mãi mãi không xa rời…
***
Hắn cùng cô đi dạo trên bờ biển lộng lẫy về đêm, ánh sáng mờ ảo từ ánh
trăng tròn trịa làm cho không gian yên tĩnh lung linh đến lạ thường.
Tiểu Ly mặc một chiếc đầm màu trắng đến gối vô cùng đơn giản nhưng lại
không thể dấu nổi sự xinh đẹp , yêu kiều trên khuôn mặt thanh tú…
-“Ly … em thật đẹp…”
-“ Anh cũng vậy mà….”
-“ Em nịnh tôi phô trương quá nha …”
Ninh Dư Hạo lấy tay cà lên chiếc mũi bóng bẩy của cô, sau đó nhẹ nhàng mỉm
cười mà quỳ gối,lôi từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ với ánh mắt tràn
đầy tình yêu và sự quan tâm khi nhìn vào Tiểu Ly. Hắn mở chiếc hộp , lấy ra chiếc nhẫn kim cương lấp lánh tỏa sáng, phản chiếu ánh sáng huyền ảo ,lung linh.Ánh sáng tượng trưng cho tình yêu mãnh liệt và sự hạnh phúc
vĩnh cửu, rồi cầm lấy tay cô gái nhỏ vô cùng dịu dàng và chắc chắn, như
muốn nói rằng sẽ luôn ở bên cạnh và bảo vệ cô mãi mãi…
-“ Ly… ngay từ lúc đầu chúng ta đã từng trải qua rất nhiều chuyện muộn
phiền, tôi cũng đã từng làm em khóc ,làm em bị tổn thương và tôi cũng đã thực sự hối hận rất nhiều, từ lúc em rời khỏi tôi, từ lúc em xa cách
tôi, tôi đã nhận ra tất cả, nhận ra được những việc làm sai trái và cả
tình cảm thực sự của mình, và hơn hết là tôi không thể sống thiếu em…….
Đàm Tiểu Ly có thể tôi là một người đàn ông khá lạnh lùng và nhạt nhẽo
nhiều khi còn cảm thấy tình yêu khá phức tạp nhưng từ lúc cảm xúc lẫn
tâm trí đặt ở nơi em nó đã sâu lắng hơn rất nhiều, cũng đã dịu dàng hơn
rất nhiều…. Đó là vì em , là vì tôi đã yêu em mất rồi..… Ly hãy nắm lấy
tay tôi trọn đời được không, tôi muốn bảo vệ em , muốn em hạnh phúc suốt quãng đời còn lại …. Đàm Tiểu Ly em nguyện ý làm vợ của tôi chứ.!
Tiểu Ly khẽ run rẩy rồi bất chợt xúc động bật khóc, tuy rằng đối diện với
người đàn ông này cô còn rất nhiều khúc mắc ,nhưng trong lòng cô luôn
hiểu rõ nhất về tình cảm mà mình dành cho hắn thực sự là thật lòng…
-“ Ninh Dư Hạo…Em nguyện ý…”
Ánh mắt Tiểu Ly tràn đầy hạnh phúc, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông mà mỉm cười. Cô cảm nhận được tình yêu chân thành và sự chăm sóc vô điều kiện, cảm nhận được tình yêu mãnh liệt , và hơn hết là trái tim như muốn hoà
quyện vào với cảm xúc ngọt ngào…
Ninh Dư Hạo đứng dậy ôm chặt lấy cô gái nhỏ rồi nhẹ nhàng đưa tay lên mái
tóc mượt mà vuốt nhẹ ,cảm nhận được sự mềm mại của nó. Ánh mắt hắn tràn
đầy tình yêu và sự khao khát, như muốn truyền đạt những cảm xúc sâu thẳm trong lòng mà bắt đầu đưa đôi môi mềm mại của mình gần đến đôi môi bé
bỏng của cô gái nhỏ, chờ đợi một khoảnh khắc để hai con người hòa quyện
vào nhau.
Nụ hôn ngọt ngào bắt
đầu từ một cử chỉ nhẹ nhàng, nhưng nhanh chóng trở thành một cảm xúc
mãnh liệt. Sự mềm mại và ấm áp, như muốn truyền đạt tình yêu và sự ấm áp của hắn đến cô mà hòa quyện vào nhau, muốn trở thành một thể thống
nhất. Nụ hôn ngọt ngào ,truyền tải sự sâu sắc của tình yêu và sự kết nối tình cảm giữa hai con người. Mỗi lần hoà quyện đều là một cảm giác
tuyệt vời, như một cách để hắn và cô thể hiện tình yêu cùng sự quan tâm
vô điều kiện đối đến điên cuồng…
Trong khoảnh khắc đó, hai trái tim đập nhanh như rung động ngọt ngào giữa mùa xuân rực rỡ và dường như không có gì khác ngoài tình yêu và sự hạnh
phúc khó tả.Nụ hôn mãnh liệt , ấm áp như không muốn dừng lại bởi vì giờ
đây cảm xúc đã lấn át tất cả, và hơn hết là tình yêu chân thành của hai
con người như muốn biểu đạt về lời thề vĩnh cữu của tình yêu…
-“ Ly … em thật đẹp, thực sự rất đẹp…tôi muốn em rồi… còn em .…”
Quyến luyến mà rời khỏi đôi môi ma mị, nóng bỏng rồi bất giác mà thì thầm vào tai của Tiểu Ly,khiến cô gái nhỏ vô cùng ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ
ửng..
-“ Ai … ai thèm anh chứ…nhưng mà nếu anh bắt được em , em sẽ suy nghĩ thử xem bản thân có muốn anh không…hihi…”
-“ Được lắm… Đàm Tiểu Ly… em sẽ không thoát được khỏi tôi đâu….”
Cô gái nhỏ mỉm cười tinh nghịch mà chạy đi , dường như khiến mọi thứ trở
nên lung linh đến huyền ảo, hắn đuổi theo người con gái yêu kiều, như
bắt đầu khoảng thời gian tươi đẹp nhất, hạnh phúc nhất….tình cảm đôi khi thật phức tạp nhưng đôi khi lại rất đơn giản, cho nên nếu còn cơ hội dù chỉ là mỏng manh , thì vẫn cứ hãy nắm bắt lấy biết đâu sẽ thật trọn
vẹn…
“Trải qua nhiều đau khổ,
cùng những lúc khó khăn nhất, có vui ,có buồn, chỉ cần chúng ta luôn tin tưởng vào nhau luôn dành cho nhau một tình cảm nhất định, thì chắc chắn sẽ không thể tách rời…”